Thơ 1-2-3 Vũ Khắc Tĩnh: Khen, chê miễn nhiễm

“Tôi là một con người bình thường// Sống một cuộc sống bình thường/ Ước mơ cũng bình thường// Thơ tôi làm mộc mạc, dung dị/ Ai thích thì đọc, không thích thì thôi/ Khen, chê miễn nhiễm”

Một quan niệm. Một cách ứng xử. Và trên hết là một trải nghiệm văn hóa tưởng bình thường nhưng rất sâu sắc của Vũ Khắc Tĩnh, một người viết văn làm thơ lặng lẽ, khiêm cung nhưng có con đường và nét độc đáo riêng mình, nhất là qua những bài thơ 1-2-3 mang tính “lý luận” đáng suy ngẫm về thơ: “Nếu một ai đó đã từng làm thơ// Không sa vào những tưởng tượng ngẫu hứng/ Ngày chạm mặt hư vô// Đêm vồ vập những toan tính mơ hồ/ Dấy lên những khoái cảm/ Vô hình trung trở thành vô dụng”. (PH)

Nhà thơ Vũ Khắc Tĩnh

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

 Tôi đi ngược con đường đầy bóng tối

 

Tôn thờ những con người vẻ mặt ngờ nghệch

ngổ ngáo

Nhưng vẫn còn sĩ diện

 

Hơn những con người vẻ mặt vênh váo

Núp bóng dưới vầng hào quang của kẻ khác

Không phải là của mình, làm chỗ dựa

 

Tôi vẫn chưa tìm được con đường nào để đi

 

Ngập ngụa trong vòng lẩn quẩn sáo mòn

trống rỗng

Hoang tưởng về triết lý nhân sinh

 

Khi đã bắt gặp ánh bình minh chiếu rọi

Đốt cháy niềm đam mê nghệ thuật

Biến tôi thành một con người dốt có học

Tranh của họa sĩ Nguyễn Khôi

Cửa thiên đường đã bị khoá

 

Mặt trời chết lâm sàng trong đám mây u ám

Hớp những ngụm không khí thoảng mùi hoang phế

 

Bàn tay thô tháp đưa lên như mũi tên

Nghe mùi cám dỗ bị hành hình

Ta nuốt những ý nghĩ rời rạc như nuốt viên thuốc đắng

 

Nếu một ai đó đã từng làm thơ

 

Không sa vào những tưởng tượng ngẫu hứng

Ngày chạm mặt hư vô

 

Đêm vồ vập những toan tính mơ hồ

Dấy lên những khoái cảm

Vô hình trung trở thành vô dụng

 

Ta đã bao lần ngậm phải trái đắng

 

Mắt ngây ngô thiêu đốt những dại khờ

Phải biết nâng niu những giá trị đích thực

 

Mắt đăm đắm ngó về phía trước

Dù ảo ảnh nhưng ta vẫn ngưỡng mộ

Có khi gọi mời một chút phù du

 

Tôi là một con người bình thường

 

Sống một cuộc sống bình thường

Ước mơ cũng bình thường

 

Thơ tôi làm mộc mạc, dung dị

Ai thích thì đọc, không thích thì thôi

Khen, chê miễn nhiễm

 

VŨ KHẮC TĨNH

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *