Gió núi phận hoa// Đồi chập chùng/ Núi dựng cheo leo// Thương em cô gái vùng cao/ Mây vờn gió cuốn/ Gieo neo tủi phận đời hoa

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ.
Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Phố chờ
Thu đưa gió về
Mưa giăng phố nhỏ
Có ai về cùng gió
Qua ngõ vắng phố xưa
Rêu phong mưa nắng đợi chờ?
Lòng chợt dối gian
Mùa thu đượm nắng
Lá vàng rơi rơi
Trăng gầy treo lơ lửng
Dòng đời xuôi ngược ngược xuôi
Chút dối gian cho lòng thêm tê tái?
Luyến nhớ hương xưa
Thương em xâu chuỗi đong đầy
Bao nhiêu luyến nhớ
Ngày về thắc thỏm chờ mong
Trăng treo đỉnh núi lòng trông ngóng lòng
Hương xưa thấp thoáng chân quê!
Trời xanh mắt em xanh
Con đường nhỏ
Mở lối bước chân em
Giọt nắng vàng vương xanh tóc
Để bây giờ năm tháng vẫn hằng mong
Mắt em xanh nỗi nhớ thuở nào!
Biển buồn
Biển lặng chiều nay
Sóng tái tê buồn không nói
Xanh xanh dòng nước lững lờ
Em con thuyền nhỏ
Hững hờ sóng trôi!
Gió núi phận hoa
Đồi chập chùng
Núi dựng cheo leo
Thương em cô gái vùng cao
Mây vờn gió cuốn
Gieo neo tủi phận đời hoa
Người có như sông
À ơi, sông chảy về đâu
Vui buồn bồi lở có nhau
Cuộc đời đắng lưỡi mặn môi
Người với người sao thờ ơ hờ hững
Chẳng như sông bên lở thương nhớ bên bồi!
THIÊN TRÚC (PHÚ YÊN)