Thơ 1-2-3 Trần Nguyệt Ánh: Người đàn bà tìm bóng mình khi mặt trời khuất dạng

Những gian lao rải phía lưng đồi/ Gùi sắn nặng vượt bao đèo dốc// Nhọc nhằn theo gió trùng khơi/ Bóng dần hiện rõ hơn ở dưới chân đồi / Phía bên kia nhà sàn bập bùng ánh lửa!

Nhà thơ Trần Nguyệt Ánh ở Đắk Lắk

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Ngày đã cạn ngày

 

Thu trôi trên cánh đồng giáp hạt

Tuổi thơ con lấm lem mùi rơm rạ

 

Chiều nay bão chạy dọc cánh đồng

Tấm lưng mẹ uốn cong cả hoàng hôn

Tần tảo ngược xuôi cho đời con thơm thảo!

 

Em đi tìm lời ru trên sóng

 

Ngàn năm anh kiến tạo mặt hồ

Tình em hoà vào biển lớn

 

Hồ anh gợn nhẹ lăn tăn

Biển em mênh mông bất tận

Làm sao chứa sóng mặt hồ?

Người đàn bà gánh sóng lên phơi

 

Biển xô bão giông cuồn cuộn

Tất tả ngược xuôi gánh sóng lên bờ

 

Gió bốn bề xô lệch giấc mơ

Bầu trời không gom đủ nắng

Mùa đông về sóng trắng bạc đầu!

 

Người đàn bà tìm bóng mình khi mặt trời khuất dạng

 

Những gian lao rải phía lưng đồi

Gùi sắn nặng vượt bao đèo dốc

 

Nhọc nhằn theo gió trùng khơi

Bóng dần hiện rõ hơn ở dưới chân đồi

Phía bên kia nhà sàn bập bùng ánh lửa!

 

Vũ khúc mùa đông

 

Vòng tay ôm chặt mùa đông

Run trên từng ngón tay em nồng nàn bất chợt

 

Mặt trời hôm nay quên thức giấc

Nét mi cong khép mộng xuân thì

Anh và mùa đông vội vã ra đi!

 

TRẦN NGUYỆT ÁNH

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *