Thơ 1-2-3 Trần Thanh Dũng: cứ sống giản đơn và biết ít thôi những gì có thể?

không cần phải gồng mình lên// để gồng gánh trọi trơn mọi lý thuyết có sẵn/ vì trên đời này ai cũng nói giỏi hơn làm// nhiều người luôn dư dả lòng tham/ nhưng lại có ít hơn một tấm lòng san sẻ/ cứ sống giản đơn và biết ít thôi những gì có thể?

Nhà thơ Trần Thanh Dũng (Thành Dũng)

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

ngó lên trời, trời cao?

 

ngó xuống phố, phố chọc trời

tôi, bạn và tất cả chúng ta

 

đại đa số là những kẻ cô đơn

đang lặn ngụp trong vũng lầy vật chất

đợi đến ngày hóa thân?

 

không cần phải gồng mình lên

 

để gồng gánh trọi trơn mọi lý thuyết có sẵn

vì trên đời này ai cũng nói giỏi hơn làm

 

nhiều người luôn dư dả lòng tham

nhưng lại có ít hơn một tấm lòng san sẻ

cứ sống giản đơn và biết ít thôi những gì có thể?

Tranh của họa sĩ Nguyễn Anh Đào

nói nhiều đôi khi cũng không đủ?

 

vì không kịp nói lời cuối cùng cho đời mình

người chết thì không còn gì để nói

 

nhưng chết cũng không thể nuốt lời theo

vì vậy mà khi yêu nhau

người ta thường hay nói lời dư quá thế?

 

 không kích cỡ nào cho chiếc áo của sự sáng tạo?

 

nhưng không có cảm giác chiếc áo quá chật

không cảm thấy sự gò bó tù túng của hiện thực

 

thì không bao giờ có sự bức phá đi lên

cũng không có vuông ngực vạm vỡ nào của nghệ thuật

đủ mạnh mẽ vươn về phía ánh mặt trời?

 

gạo chợ nước sông tấm áo vá chồng lên mùa gặt

 

mẹ gánh đầu trăng, đầu mặt trời xiêu vẹo phía hoàng hôn

để thêu ren trong mỗi ánh mắt nụ cười con

 

nâng mỗi bước chân con như cánh diều lộng gió

mẹ là nhựa sống của mùa màng sinh khởi

là hơi thở ruột rà trong mỗi một miền quê?

 

cố đặt để một vài ý tưởng sao cho vừa vặn

 

trong không gian đa diện lập thể và đầy màu sắc

cuộc sống vốn dĩ chỉ có hai màu cơ bản: trắng- đen

 

nhưng thông qua đôi mắt của mỗi một đời người

ý tưởng theo đó lớn lên khúc xạ thành siêu sắc thái

cho đến khi đời người còn lại một màu đen?

 

Sóc Trăng, 5.2022

TRẦN THANH DŨNG

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *