Thơ 1-2-3 Trần Thanh Dũng: Ơn đồng bằng nặng nợ nghĩa nhân

Về Ngã Năm em cậm vội thân sào// trăng neo trên bờ kinh Xáng Cạp/ gốc mắm gốc bần xanh trọn đời biển táp// ơn đồng bằng nặng nợ nghĩa nhân/ trả sao hết cuộc người dâu bể/ xin cúi lạy tạ ơn trời đất đến vạn lần?

Nhà thơ Trần Thanh Dũng

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

cắn trái sơ-ri đỏ bằng tuổi thơ xanh

 

mặt trời đỏ mọc trên vòm lá biếc

ướp nắng sớm tháng Ba trong hương cốm dẹp Sóc Vồ

 

tiết Thanh Minh cùng cha mẹ ra nhị tì cúng mả

mật lên men trong em nỗi niềm xưa cũ

kỷ niệm có rụi dần theo năm tháng mù xa?

 

nõn bồn bồn xanh dờn ký ức

 

“em còn nhớ hay em đã quên?”

gốc me già de ra bờ Xáng Múc

 

tuổi thơ miệt đồng đâu mút chỉ cà tha

về neo lại bến sông

để tháng Giêng em đi lấy chồng xứ cù lao Ré?

Tranh của họa sĩ Nguyễn Khôi

bến Tha La ai trồng có mỗi một cây si?

 

để chiều chiều em ra ngóng ngày anh đi hái lá

những chiếc lá diêu bông

 

trên bến đợi không chồng

“tập tầm vông chị có chồng em ở vá”

qua bao nhiêu mùa xanh, lá diêu bông diệp lục có úa tàn?

 

bắc mấy nhịp cầu dừa sang sông

 

mà không thể nối đôi bờ duyên phận

em có chồng rồi huê bần ổi cũng tiếc ngẩn ngơ

 

chiều Cù Lao Dung nước liếm sạch bãi bờ

nghe em hát câu dân ca dầu dãi

ngón đờn kìm buồn sao anh níu giữ được bờ nhau?

 

 bao nhiêu mỹ từ bình minh cũng hực hết từ lâu?

 

trưa miệt đồng chỉ có tiếng cuốc cầm chân

tiếng le le bìm bịp tảo tần

 

ru nắng ngủ trên vòm trời biếc

giai điệu của bầy ve thống thiết

là hợp xướng đồng bằng đâu đó cứ rung ngân?

 

tháng Bảy miền Tây mưa trắng trời trắng đất?

 

ghe thương hồ lênh đênh

chẳng có gì dễ dàng cho cuộc sống mưu sinh

 

phó thác như lục bình trôi theo con nước

hết ròng rồi lại rong

biết đậu lại bến nào?

 

về Ngã Năm em cậm vội thân sào

 

trăng neo trên bờ kinh Xáng Cạp

gốc mắm gốc bần xanh trọn đời biển táp

 

ơn đồng bằng nặng nợ nghĩa nhân

trả sao hết cuộc người dâu bể

xin cúi lạy tạ ơn trời đất đến vạn lần?

 

TRẦN THANH DŨNG (SÓC TRĂNG)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *