Dốc đèo sương lạnh quanh co// Vách đá sừng sững, đại ngàn xanh thăm thẳm/ Hun hút vực sâu. Chẳng biết tự bao giờ// Hành trình nào đưa ta đến xứ thơ/ Lắng tiếng khóc tình xưa trong lòng hồ Than Thở/ Ta say dốc đèo, lạc lối chốn ngàn hoa

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Dốc Mộng Cầm chơi vơi
Nỗi niềm thi nhân suốt một đời
Biển trăng nhức nhối
Sóng Quy Nhơn vỗ bờ bao khắc khoải
Giấc Mộng Cầm hoá đá
Đau thương xưa muôn thuở chẳng xoá nhoà
Lạc bước đến Ban Mê
Nắng, gió cao nguyên quyện hương
Ly cà phê ngọt đắng
Đất bazan bện chân người vương vấn
Những nếp nhà Ê Đê lửa ấm
Tiếng chiêng ngân… ai đành nỡ quay về
Trong lòng thành phố hoa
Hồ Xuân Hương mộng mơ
Như mắt biếc người xưa soi nước non muôn thuở
Đêm cao nguyên thông rì rào gọi gió
Mặt hồ lung linh
Đợi trăng đến tự tình
Dốc đèo sương lạnh quanh co
Vách đá sừng sững, đại ngàn xanh thăm thẳm
Hun hút vực sâu. Chẳng biết tự bao giờ
Hành trình nào đưa ta đến xứ thơ
Lắng tiếng khóc tình xưa trong lòng hồ Than Thở
Ta say dốc đèo, lạc lối chốn ngàn hoa
Em đứng giữa rừng thông
Nghe gió hát trời cao nguyên lồng lộng
Điệp trùng xanh trong nắng mắt cười
Gió vẫn hát ngàn đời
Đà Lạt ơi bản tình ca một thuở
Giữa rừng thông chiều xuống sương mờ…
TRẦN THANH MAI (NGHỆ AN)