VHSG- Hình như càng ngày nhà thơ xứ Bảy Núi càng dần thoát khỏi bụi bặm giang hồ mà hướng thiền để nhận diện chính mình: “Năng lượng hơi thở của hoa cỏ, đất đá/ Như thị – Góc khuất ẩn tàng bình yên/ Như lai – Ta hành giả hướng đến cõi vô biên”. Đất đá, núi non, mây gió, lửa khói không chỉ trở thành nguồn cảm hứng mà còn như người bạn tri âm vui buồn trong thơ anh: “Từ lòng người và đồng tiền mưu sinh/ Mặc cả. Bắn đá, đá rung nhốn nháo rừng chiều/ Đêm giật mình… chờ nắng xuân. Đá khóc”.

Núi an trụ một mình trăm năm
Đất nuôi cổ thụ, đá mọc mầm hoa
Nhẫn nại không ồn ào huyên náo.
Năng lượng hơi thở của hoa cỏ, đất đá
Như thị – Góc khuất ẩn tàng bình yên
Như lai – Ta hành giả hướng đến cõi vô biên.
Mây tìm gió cộng sinh cuộc đời
Trên màn trời, đóa hoa mới nở bung nhụy
Ta nhận diện ra ta trong khoảnh khắc.
Tích tắc mây gát mây trêu ngươi vũ trụ
Đen trắng hợp tan như trở bàn tay
Ta tịnh tâm trong ý niệm trăm năm còn mất.
Đêm trở mình núi khóc
Đá gối tay rừng kết làm chồng vợ
Chim về tìm cây xây tổ ấm cho mình
Từ lòng người và đồng tiền mưu sinh
Mặc cả. Bắn đá, đá rung nhốn nháo rừng chiều
Đêm giật mình… chờ nắng xuân. Đá khóc.
Ngọn lửa thắp sáng tứ thơ
Như tia hy vọng chảy trong đêm tung tóe
Sáng tối rạo rực nhún nhảy bao điều mơ hồ.
Bên em ánh lân tinh gọi thức
Bên ta ngọn lửa âm ỉ những tín điều xanh
Cuồn cuộn đóa hồng lên ngọn tứ thơ minh tâm.
Nghiệm cùng Tháp Nhạn Phú Yên
Chiều tháp lửa nhớ cánh chim bay biền biệt
Hồn Chàm xưa cũng biền biệt nơi nào?
Tháp Nhạn hát vi vu bài thơ quá vãng
Tháp Nhạn đêm. Trăng soi viên gạch rong rêu phế tích
Tâm thức gọi người Xứ Nẫu canh thâu…
TRẦN THẾ VINH (AN GIANG)