Thơ 1-2-3 Trần Thị Bảo Thư: Sự lặng im bây giờ cũ hơn cả cội đa

Anh đừng lặng im lâu đến thế.// Giận em cười với người hàng xóm chiều qua/ Hay cơn mưa nhạt phố ngày xa?// Em tựa cửa chờ mùa xuân tới/ Tháng chạp hanh hao những cọng cỏ gà/ Sự lặng im bây giờ cũ hơn cả cội đa.

Nhà thơ Trần Thị Bảo Thư

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Đào phai lấm tấm lưng núi.

 

Sơn La đá xám trở hồng

Dáng sương qua thung mỏng mảnh.

 

Mưa lẫn vào lá hay lá lẫn vào mưa?

Thiếu nữ H’Mông như hoa đi hội

Những đỉnh núi dập dìu xuân.

 

Cỏ may xiên chéo gió đông.

 

Bến Sồng nghe nhắc hoài vẫn lạ

Gặp con đò mới thấy thân thương.

 

Nhớ dòng Ninh Cơ lại qua Nam Trực

Ngăn ngắt dâu, chưa trải hết đời tằm

Bờ đê ôm cả vầng trăng.

Tranh của họa sĩ Tú Ngọc

Anh đừng lặng im lâu đến thế.

 

Giận em cười với người hàng xóm chiều qua

Hay cơn mưa nhạt phố ngày xa?

 

Em tựa cửa chờ mùa xuân tới

Tháng chạp hanh hao những cọng cỏ gà

Sự lặng im bây giờ cũ hơn cả cội đa.

 

Rét ngọt ùa về, nỗi nhớ như khăn áo.

 

Cỏ bện gió đông ngã rạp triền đê

Nắng mật hắt vào chiều se sắt.

 

Những đứa trẻ ngày xưa chân đất

Không còn theo lối tắt nhà nhau

Nụ cười chơi trốn ẩn ngàn sau.

 

Bắt đầu là sự trở về của bầy én nhỏ.

 

Bức tranh mùa xuân chỗ cũ ngôi nhà

Xua tan cơn bão hạ.

 

Nụ cười tuổi thơ theo gió bay xa

Những người trong tranh màu sắc phai nhòa

Chợt một sớm bật lên cánh đào cũ còn sót lại.

 

TRẦN THỊ BẢO THƯ (ĐỒNG NAI)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *