Thơ 1-2-3 Trần Thuỳ Linh: Em vẽ vào đêm những đường lận đận

VHSG- Trần Thuỳ Linh là một trong năm tác giả được trao Tặng thưởng Thơ 1-2-3 tháng 11.2020 của Văn Học Sài Gòn. “Ngửa cổ nấc khan, men rượu cháy đốt đêm/ Thời khắc đen òa vỡ. Kim giây lặng một nhịp đông/ Ta chết giấc trước mùa xuân thánh thiện”. Trước niềm hạnh phúc thì thăng hoa nhưng khi đối diện với nỗi bất hạnh “Từng đứng chênh vênh trên sắc nhọn miệng đời/ Nước mắt tràn môi chát mặn ngấm ngược tim” thì mới biết được bản lĩnh con người trước sóng gió ba đào để mà tìm nguồn vui sống: “Đưa bàn tay mềm, ngón đeo nhẫn trống không/ Em vẽ vào đêm những đường lận đận/ Tự đẩy mình vào góc khuất vì nhầm lẫn yêu thương…”

Nhà thơ Trần Thuỳ Linh

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Hàng tháng, Ban biên tập VHSG sẽ chọn những Chùm thơ 1-2-3 hay để trao Tặng thưởng, ưu tiên khuyến khích những tác giả có nhiều chùm thơ được chọn đăng. Giá trị tặng thưởng gồm tiền mặt và quà lưu niệm.

Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.

 

Ly anh đào nghiêng đêm

 

Vẽ một nét dài tuyệt vọng

Buông xuống tận cùng đáy vực

 

Ngửa cổ nấc khan, men rượu cháy đốt đêm

Thời khắc đen òa vỡ. Kim giây lặng một nhịp đông

Ta chết giấc trước mùa xuân thánh thiện.

Chạm tay lên môi, chạm tay lên mắt

 

Tay chạm tay qua màn hình

Zalo, messenger rung lên vì nhịp thở

 

Một ly cay quá khứ, một ly đắng nhân tình

Chạm vào màn hình

Cả hai bật khóc…

 

Bên lở lệch một lời yêu níu gió

 

Thả nỗi niềm thương nhớ chốn hư không.

Chân dầm trong giá buốt mắt ai đẫm nhớ mênh mông

 

Bên bồi dâu tằm ngăn ngắt mặn mà

Nón nghiêng gót ngọc dùng dằng, má hồng môi đỏ

Em đi theo chồng bỏ lại một thuyền không.

Choàng tay ôm đêm và nhớ

 

Mắt lửa, môi men, ngọt lời thủ thỉ

Mình từng chuốc nhau say

 

Đưa bàn tay mềm, ngón đeo nhẫn trống không

Em vẽ vào đêm những đường lận đận

Tự đẩy mình vào góc khuất vì nhầm lẫn yêu thương…

 

Chỉ những người từng rơi vào tuyệt vọng

 

Từng đứng chênh vênh trên sắc nhọn miệng đời

Nước mắt tràn môi chát mặn ngấm ngược tim

 

Chỉ những người từng tưởng không thể sống tiếp kiếp người

Từng ôm đêm mà riết róng khát hờn, mà thương đau tìm sáng

Mới hiểu nhau để làm em, làm chị…

 

Trên đầu là trời cao. Trước mặt là biển rộng

 

Anh sau lưng đừng liếc nhìn cô môi đỏ

Đừng cười cùng cô mắt xanh. Đừng “chán cơm thèm phở”…

 

Em sẽ chắp đôi cánh cất giấu vì yêu bay về trời.

Em sẽ lắp đuôi cá đánh đổi vì yêu bơi về thủy cung

Sao anh không níu giữ? Phải vì em quá khờ khạo, ngu ngơ?…

 

TRẦN THUỲ LINH

(CẨM GIÀNG – HẢI DƯƠNG)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *