Tụ hội dưới mái nhà thờ một năm phiêu bạt/ Bưng bát cơm tất niên chợt nghèn nghẹn mùi quê// Thèm thế những giãi bày không cần đậy che cảnh giác/ Díu vào nhau ruột thịt/ Đầu bạc đầu xanh rỡ ràng trong sương khói tiền nhân

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Ngầy ngậy xuân
Ngọn gió ngang qua ngọn gió nẩy mầm
Hạt nắng ngang qua hạt nắng sinh sôi
Đi giữa đất trời vị xuân ngầy ngậy
Câu thơ bật chồi cựa quậy
Giơ tay ra hứng giọt xuân
Những cuộc trở về chẳng khi nào cũ
Tụ hội dưới mái nhà thờ một năm phiêu bạt
Bưng bát cơm tất niên chợt nghèn nghẹn mùi quê
Thèm thế những giãi bày không cần đậy che cảnh giác
Díu vào nhau ruột thịt
Đầu bạc đầu xanh rỡ ràng trong sương khói tiền nhân
Miền đời không thể hình dung
Có những lúc đi lạc
Bờ bến u mê dẫn dắt
Có những lúc không phải là mình
Cơn say lú lẫn
Mình chém vào mình
Dìu dịu em chiều thu cuối
Heo may cất điệu kèn biệt ly trong đám lá
Mặt hồ vô cảm không màu
Chiếc lá vàng rơi về chiều suy tưởng
Giọt nắng rớt trên tay em
run run thu giọt cuối cùng
Một người đi bỏ lại mùa thu
Đưa tiễn người “Em ơi Hà Nội phố”*
Mắt ướt Cổ Ngư rưng rưng “Chiều phủ Tây Hồ”
Nỗi buồn giọt “Im lặng đêm Hà Nội”
“Khúc mùa thu” tiếng dương cầm đơn độc
“Nỗi nhớ mùa Đômg” “Lãng đãng chiều Đông…”
_____________
* Tên những bài hát của nhạc sỹ Phú Quang
Phập phồng công viên mùa dịch
Mang tù túng trong bốn bức tường
Dụt dè ném vào công viên thênh thang chờ đợi
Gió vẫn chải tóc những tàng cây xanh rượi
Mặt hồ nghiêng sóng sánh mơ màng
Chỉ thương tiếng trẻ nô cười trong bọc khẩu trang
TRẦN VĂN CHÍNH