“Giọt máu đau từ rừng// Nghe bỏng rát trên từng thớ gỗ/ Những ngón tay, ngọn chân rơi vỡ từ trong vết cắt// Tiếng than âm ỉ vọng từ đại ngàn như tiếng mẹ/ Đau những đàn con thơ bị chặt chẻ vô chừng/ Giọt nước mắt từ rừng rơi xuống xám đen lạnh lùng giận dữ”. Nỗi mất mát của thiên nhiên cũng là nỗi đau của con người lương tri. Những câu thơ 1-2-3 của Võ Đào Phương Trâm xoáy vào lòng ta như sự cảnh tỉnh trước sự vô cảm của chính con người trước những vẻ đẹp đang dần lụi tàn: “Còn lại mảnh tro tàn, vẫn chưa nguôi nóng ấm/ Bông cỏ lau bay chầm chậm, gửi thiện tâm lành lặn về trời”.
Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Giọt máu đau từ rừng
Nghe bỏng rát trên từng thớ gỗ
Những ngón tay, ngọn chân rơi vỡ từ trong vết cắt
Tiếng than âm ỉ vọng từ đại ngàn như tiếng mẹ
Đau những đàn con thơ bị chặt chẻ vô chừng
Giọt nước mắt từ rừng rơi xuống xám đen lạnh lùng giận dữ.
Trả tôi về những khoan thai
Trong những tháng ngày thâm trầm mộng mị
Tôi đi qua mù sương, quên bão giông, ngột ngạt quấy rầy
Thời gian theo chân mây, những hao gầy rơi rụng bùn lầy
Tôi ngủ quên trong chiếc nõn an nhiên, như đứa trẻ
Chiếc kén nội tâm nuôi tôi từ bé, tròn trịa giấc an nhiên.
Đồng cỏ lau cuối mùa
Vương những cánh mỏng manh ngược gió
Bay qua những thâm trầm chìm nổi, nhẹ như giữa thinh không
Có một người mang gánh nặng lương tri đi ngang qua thời cuộc
Còn lại mảnh tro tàn, vẫn chưa nguôi nóng ấm
Bông cỏ lau bay chầm chậm, gửi thiện tâm lành lặn về trời.
Lặng bước về nơi hồn thiêng
Đứng trước sử bia ghi danh những anh hùng liệt sĩ
Tôi thắp nén nhang trầm nghe những điều cũ kỹ cất lời
Mảnh đất gánh gồng bao đôi chân lao đi trong trận chiến
Những căn cứ, những đường hầm chi viện
Họa lên vầng linh thiêng, hào khí giữa đất trời.
Bài Thánh ca giữa mùa đông
Réo rắt ngân vang giữa những khung cửa nhỏ
Những món quà xanh đỏ lấp lánh trong ánh đèn vàng
Có một người đi qua con đường cũ thênh thang
Rồi đứng lặng im giữa nhà Thờ có nhiều người mộ đạo
Bài ca Thiên Chúa giáo, rơi giữa một cội buồn.
Nhớ một đồi hoa cỏ mây vàng
Nơi có người ra đi, mang theo trái tim hoen rỉ
Với một mảnh hồn cũ kỹ, nỗi trăn trở, khát khao
Người ra đi về miền viễn xứ năm nào,
Ly hương bên kia bờ đại dương, xa nửa vòng trái đất
Ký ức vẫn hiện lên thường nhật, mộng mị cỏ mây vàng.
VÕ ĐÀO PHƯƠNG TRÂM