Trái đất buồn hơn… thêm đứa trẻ chào đời// Đi bên nụ cười là nước mắt/ Phút cuối cuộc đời tiếng khóc ban sơ// Có hạt sương cựa mình soi bóng phố/ Gió cuốn chiều đi ta đếm bước chân về/ Sống là gửi, sao không thương nhau nhỉ…

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Chiều nguội lửa, cơn giông miền ngược
Nhớ cánh rừng ngột ngạt vùi sâu
Đang mọc ngược vào tâm trái đất
Có vết máu loang về sông suối
Theo tóc em dài không lời hò hẹn
Ngày mặt trời rơi rụng hoàng hôn.
Bể trầm luân nước mắt nào không mặn
Như mùa thu những chiếc lá vàng
Hờn ghen chi lời ca… ngõ vắng
Cả loài người và ngày giãn cách
Em trách cứ gì tôi câu chữ nghẹn ngào
Cứ rơi rơi bên ngoài trái đất.

Tiếng mưa thu tiếng rơi nước mắt
Thánh thót ngày xưa đau xót bây giờ
Từ vết tàn tro cốt của con bay theo chiều gió cả
Tôi đã thấy bước chân cha liêu xiêu
Dáng mẹ sân nhà
Quặn lòng nhớ tiếng ho ngày trẻ dại…
Trái đất buồn hơn… thêm đứa trẻ chào đời
Đi bên nụ cười là nước mắt
Phút cuối cuộc đời tiếng khóc ban sơ
Có hạt sương cựa mình soi bóng phố
Gió cuốn chiều đi ta đếm bước chân về
Sống là gửi, sao không thương nhau nhỉ…
Đời người bóng câu bổng se lòng vì nhớ
Mỗi chiếc lá rơi nỗi niềm xưa cũ
Thêm đầy hư thực chênh chao
Mà nhớ có người con gái sáng nay(*)
Mong mùa đông về đến vậy
Khi trái tim mình đã chia ra nhiều ô cửa mùa thu.
________
(*) Trên Facebook
VÕ VĂN TRƯỜNG (QUẢNG NAM)