VHSG- “Nàng Vũ Nương náu mình trên chiếc kiệu hoa mờ ảo/ Bến Hoàng Giang nhắc bóng oan khiên/ Đàn giải oan người cũ ẩn hiện tìm về nghẹn ngào từ biệt”. Tái hiện hình ảnh “Người đàn bà phơi tấm lòng trinh nguyên cùng tuế nguyệt” từ Chuyện người con gái Nam Xương trong tác phẩm Truyền kỳ mạn lục của Nguyễn Dữ ngày xưa, Vũ Hà xót xa gửi gắm nỗi niềm oan khuất của không ít người phụ nữ bây giờ: “Giường chiếu xô nghiêng, màn đen bí bách/ Em trở mình âm thầm nép phía gối ôm đơn”. Tất nhiên không giống với người xưa, phụ nữ hiện đại có cách ứng xử tự tin, phản kháng mạnh mẽ: “Em sẽ như cây xương rồng mọc trên sa mạc/ Anh là hạt cát đốt nóng chỉ khiến em bung gai nhọn/ Khổ đau đâu cần đong bằng nước mắt, phải không anh?”…

Xin đừng gọi em là người tình cũ
Nghĩa tào khang trọn đạo thủy chung
Người đàn bà phơi tấm lòng trinh nguyên cùng tuế nguyệt
Nàng Vũ Nương náu mình trên chiếc kiệu hoa mờ ảo
Bến Hoàng Giang nhắc bóng oan khiên
Đàn giải oan người cũ ẩn hiện tìm về nghẹn ngào từ biệt.
Đã bao giờ anh thức dậy nghe tiếng đêm?
Giường chiếu xô nghiêng, màn đen bí bách
Em trở mình âm thầm nép phía gối ôm đơn
Đêm tĩnh lặng, dòng thời gian đằng đẵng
Tiếng côn trùng gõ nhịp đón bình minh
Hơi thở đều đều vô tâm phai dấu ân tình.
Em nén khổ đau bằng nụ cười ngạo nghễ
Nỗi buồn đi qua như cơn gió mùa hè
Khổ đau không thể làm em gục ngã
Em sẽ như cây xương rồng mọc trên sa mạc
Anh là hạt cát đốt nóng chỉ khiến em bung gai nhọn
Khổ đau đâu cần đong bằng nước mắt, phải không anh?
Anh là giông bão đi qua cuộc đời em
Tình yêu chưa bao giờ màu hồng dù khi chúng ta trẻ
Thanh xuân trôi qua vụn vỡ đan dày
Lời chia xa bao lần gây thổn thức
Vết thương lòng lành khuyết mấy mùa hoa
Anh là cơn giông lỗi mùa chẳng dễ phai phôi.
Ai cũng nhận là người tử tế khi yêu
Lời hẹn thề trăm năm đầu bạc
Săn đón, đợi chờ, háo hức, ghen tuông
Tình vỡ tan như sóng xô lâu đài dã tràng xe cát
Anh hát bản tình ca nhạt phai
Em ri rỉ khóc giọt giọt ơ hờ.
VŨ HÀ
(BUÔN HỒ – ĐẮK LẮK)