VHSG- “Mẹ tôi giờ tóc lẫn màu mây trắng/ Con cháu như nước chảy xuôi mà mẹ chỉ nhớ dòng nước ngược/ Thăm thẳm hồn thương nhớ một miền quê”. Dù biết đó là qui luật tạo hóa nhưng phận làm con không thể không ngậm ngùi. Tình mẫu tử là vậy, còn với tình yêu lứa đôi thơ Vương Phạm Tâm Ca cũng đau đáu khôn cùng: “Rằm xưa muôn nỗi em là cố hương/ Phía ngực trái có điều gì thao thức/ Cảm ơn trái tim không ngủ bao giờ”…

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Hàng tháng, Ban biên tập VHSG sẽ chọn những Chùm thơ 1-2-3 hay để trao Tặng thưởng, ưu tiên khuyến khích những tác giả có nhiều chùm thơ được chọn đăng. Giá trị tặng thưởng gồm tiền mặt và quà lưu niệm.
Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.
Mẹ ngồi ngó áng mây trời thuở xưa
Bên hàng hiên ngoại ơi gần trăm năm trước
Trưa nồm nam mẹ ngóng ngoại chợ về
Mẹ tôi giờ tóc lẫn màu mây trắng
Con cháu như nước chảy xuôi mà mẹ chỉ nhớ dòng nước ngược
Thăm thẳm hồn thương nhớ một miền quê
Rằm xưa muôn nỗi em là cố hương
Phía ngực trái có điều gì thao thức
Cảm ơn trái tim không ngủ bao giờ
Đêm nguyệt tận nhớ em nhớ quê ray rứt
Nghe tiếng gà râm ran trong ngực
Gáy niềm đau vào trong thơ
Lóc cóc đời mình thổ mộ thồ vần thơ
Em hãy chở ban mai chở muôn mùa hoa cỏ
Xuôi về đông bát ngát những chân trời
Tôi lặng lẽ nhặt nhạnh vần thơ sót
Ráng đồi tây mây tím đỏ bồi hồi
Cuối phương chiều nhấp nhánh giọt sao rơi
Thơ đã bạc đầu mà em còn xanh lắm
Cứ non tơ cứ mươn mướt lúa đương thì
Cánh đồng tôi ngàn năm cằn cỗi
Ơn sông ngòi ơn mưa nắng thiết tha
Ơn đất ơn trời thẩm thấu từng mạch nước mội
Và ơn em gieo thương nhớ phù sa
Rưng rưng xưa xửa núi đồi bên nhau
Đỏ bazan vàng cúc quỳ triền nhớ
Dạ lý hương ta hái trộm vườn người
Ôi cái thuở cầm tay còn bối rối
Nhành hoa trao hai đứa đỏ mặt thẹn thùng
Thơm đến bây giờ thơ trẻ tuổi ta ơi
VƯƠNG PHẠM TÂM CA
(LIÊN CHIỂU – ĐÀ NẴNG)