VHSG- “Ở đâu đó có cánh rừng già đang hấp hối/ ở đâu đó có người kiểm lâm mới bị trả thù/ ở đâu đó có ngọn núi trọc xói mòn vừa ngã sập/ ở đâu đó có cơn lũ quét thất thanh tiếng thú tiếng người”. Từ hiện thực lẫn dự cảm, những bài thơ Phan Hoàng viết chủ yếu từ hơn 15 năm trước về sự tàn phá sinh thái và cơn thịnh nộ của thiên nhiên đến nay vẫn càng thời sự giữa đau thương mất mát do bão lũ gây ra ở miền Trung thân yêu…

Em nóng dần lên
Khí hậu biến đổi từng ngày
trái đất nóng dần lên từng ngày
gió thốc mạnh từng ngày
nước dâng cao từng ngày
rừng cháy lan từng ngày
Những đàn chim di cư tìm bầu trời mới
hay chờ chết?
Những đàn cá di cư tìm nguồn nước mới
hay chờ chết?
Những đàn thú di cư tìm cánh rừng mới
hay chờ chết?
Khí hậu biến đổi từng ngày
da thịt em nóng dần lên từng ngày
hành tinh ta tốc hành khám phá thế giới mới từng ngày
Em
cởi bỏ mọi trang phục pha lê nứt vỡ
cởi bỏ mọi tư duy hình thức đa khô đình nát bến cạn
hoà nhập vào cơ thể ta đang tốc hành về phía ánh sáng
hay đóng cửa
tự huyễn hoặc mình
chờ chết?
Mắt gỗ
Những vân gỗ như những con mắt ngây thơ
trong ngôi nhà sang trọng
nền bọc nhung
tường ốp kín gỗ quí
Chủ nhà thuyết minh về bộ sưu tập gỗ của mình
hùng hồn như trên diễn đàn chỉ đạo bảo vệ rừng
hùng hồn như trên diễn đàn phòng chống tham nhũng
một ngọn lửa dẳng dai chót lưỡi
Ở đâu đó có cánh rừng già đang hấp hối
ở đâu đó có người kiểm lâm mới bị trả thù
ở đâu đó có ngọn núi trọc xói mòn vừa ngã sập
ở đâu đó có cơn lũ quét thất thanh tiếng thú tiếng người
Những vân gỗ quí
trong ngôi nhà sang trọng
như những con mắt lửa giấu kín hờn căm
chờ ngày phát hoả
Bóng tối đang nuốt chúng ta
Trong giấc mơ đêm đêm
tôi như nhà vô địch điền kinh
mang đôi hài vạn dặm rạ rơm
chạy và chạy
Chạy giữa gầm gừ dã thú đói khát hoả hoạn
chạy giữa ầm ào sóng thần vây bủa vũ khí hạt nhân
chạy giữa là đà văn bản mới viết đã cũ
chạy giữa nhập nhoạng mặt người mới mở mắt đã gian manh
Chạy tôi chạy
càng chạy càng không chạy
càng chạy càng thất thần tiếng muôn triệu sinh linh thảng thốt:
– Nhanh lên đi!
Bóng tối đang nuốt chúng ta.
Bình nguyên bay
1.
Ở cuối con đường mờ mờ chân mây
mở ra bình nguyên tươi màu hoang dã
chớp ngang một tiếng thở dài
Những ngọn đồi ngồi tư lự trong mưa
như những kỵ binh vừa dừng chiến mã
lắng nghe tin dữ kinh đô
Thuỷ Tinh chưa quên người đẹp ngàn xưa
bất ngờ xua quân đánh chiếm
cá bay rùa phi phố cổ
giường tủ hoá thuyền bè
trang phục nguyên thuỷ
Tiến sĩ giấy lăng xăng dài quần
len lỏi mặt trời mua quan bán chức
bất thường đạp mặt bình thường
Những ngọn đồi không cánh vụt bay
2.
Ở cuối con đường mờ mờ chân mây
mở ra bình nguyên tươi màu hoang dã
đất đai nằng nặng khí thiêng
Thấp thoáng lưng đồi mưa reo gió hú
chập chờn hàng hàng bia mộ
chập chờn mắt mắt đá ong
những con mắt mở từ ngàn năm
những con mắt mang hồn sông núi
Những con mắt đớn đau
trừng trừng
cảnh giác
như bình sữa cảnh giác độc tố melamine
như giảng đường cảnh giác thầy giáo quấy rối tình dục
như cánh đồng cảnh giác quan tham ăn đất
như trang giấy cảnh giác kẻ đạo văn
như con Rồng cháu Tiên cảnh giác cơn khát bá quyền phương Bắc
Những ngôi mộ không cánh vụt bay
3.
Ở cuối con đường mờ mờ chân mây
mở ra bình nguyên tươi màu hoang dã
tròn trăng hoa dại đại ngàn
Một váy xoè hoa
hai váy xoè hoa
váy váy xoè hoa
nõn nà bắp thon sơn nữ
ngực căng sương trắng
tóc quấn hương rừng
gùi cả thanh xuân trườn qua sườn dốc
Mượt mà mông
mủm mỉm môi
mơ màng mắt
tình tang ngang dọc…
chàng trai nào mạnh như con hổ con báo chợ tình đêm nay?!
tiếng khóc trẻ thơ thơm như tiếng chích choè tinh mơ mẹ lên rẫy?!
Váy hoa không cánh xoè bay
PHAN HOÀNG
(Trích từ tập thơ “Chất vấn thói quen”
NXB Hội Nhà văn 2012, tái bản 2015)
- Phê bình văn học khi tác phẩm là hàng hóa trong nền kinh tế thị trường
- Văn hào Pháp Honoré de Balzac: Cuối cùng còn lại tình yêu
- Tản văn của Bùi Thu Hằng: Heo may phố
- Như là một ngày sám hối – Nguyễn Quang Thiều
- Thơ 1-2-3 Nguyễn Đinh Văn Hiếu: Trong giây phút phẫn nộ tột cùng tôi giết chết vầng trăng