VHSG- chiếc lá vàng no nắng/ lắc mình đáp xuống/ nằm thanh thản bên gốc cây đôi/ nguyện ánh sáng thấm vào miền cội rễ/ biết bao lần rồi
làm gì với thời gian
mây xoa ngọn đồi
sỏi đá mềm như khói
tháng là ngày dần,
giờ là phút lân mẫn,
giây là chớp thậm thâm
thuở sát na, trời lỡ tay thả núi trần
thiên thu, là mây đong đưa chiếc áo
giấc mơ của lá
chiếc lá vàng no nắng
lắc mình đáp xuống
nằm thanh thản bên gốc cây đôi
nguyện ánh sáng thấm vào miền cội rễ
biết bao lần rồi
thường
hoa nở
cánh run
hoa tàn
cánh rụng
con bướm khóc vô thường nở rụng
hoa
tiếng vỗ một bàn tay
đoàn tàu lên dốc
bằng tổng lực luân hồi
ma sát vào rỗng không
tóe ra trống vắng
dầy đặc đêm trăng
tự do cuối cùng
thượng đế thả em xuống đời
chăn dắt bằng sợi dây
mẹ thương em nên lén dệt thành muôn mạch máu
bao kiếp dòng huyết quản không phai màu
đất hay trời ai giữ sợi nhau?
chơi vơi
gió thổi gió lạnh thấu hồn
sương khói tìm sương khói
có khi đi qua một mặt người
mịt mù để lại
trùng trùng dấu chân
vô hình vô giới

nhiên
giọt sương đùa chiếc lá khô
bỗng thần ánh sáng mang lưỡ i gươm công lí
bắt giọt sương trở về trời
linh hồn giọt sương ở lại
ôm chiếc lá khô
đi vào địa ngục bóng tối
hồn nhiên
rỗi
gió luẩn quẩn
sương khói mịt mờ bay
mây mù giăng giăng lối
người và núi tựa nhau ngồi
chỉ có thời gian là rỗi
khởi
em đ i tìm dấu vết hư vô
lần theo dấu chân sắp bước
thời gian rơi lả tả
đỏ đôi tay trần
giữ chặt mông lung
vô tận
ngày em về
con đường mòn thức dậy
dãy núi úp mặt vào bật khóc
bên kia hư vô
đêm dài
vũ trụ lung linh giãn nở
đôi đồng tử nhỏ dần
con chó sói tru dài
rừng xưa khàn đặc trong cuống họng rỗng
rốt ráo không
TRẦN LÊ KHÁNH