Trong phòng bệnh ai cũng nắc nỏm// Có con gái sướng nhất bà!/ Bao ngày cô ấy tất bật lại qua nắn xoa, chăm mẹ…// Nhìn hai mẹ con thủ thỉ/ Hai gương mặt dịu dàng đôn hậu giống nhau/ Chị điều dưỡng viên buông nhỏ với mọi người: cô ấy con dâu…

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Trong bệnh viện chiều nay
Có bàn tay nắm bàn tay rất vội
Có ánh mắt nhìn theo buồn vời vợi…
Niềm hy vọng lỏi len qua khung cửa sáng đèn
Nỗi buồn lo đứng lại ngoài hiên
Bình yên gọi trái tim người khao khát…
Người vợ nằm viện nhiều ngày nói với tôi
Nhà em ở tạm người thân gần đây lại qua chăm sóc
Anh ấy mua đủ thứ chiều em…dạ…cũng không quá nhọc…
Người chồng tâm sự cùng tôi khi bị tôi bắt gặp
Em khuân vác thuê ở siêu thị này
Đêm ngủ tại đây… cô ấy cần gì lại tiện có ngay…
Trong bóng tối không dịu êm
Có cặp vợ chồng già nương nhau im lặng
Bà cầm tay ông, bàn tay héo nắng…
Đêm dài thăm thẳm nối đêm
Cánh tay ông chi chít những vết tiêm
Từng giọt dịch truyền thả tim bà xa xót…
Chàng trai ấy tươi như tia nắng
– Cụ bà phúc hậu của con ơi gắng ăn nào!
Ăn xong rồi cụ sẽ thấy mình chẳng làm sao!
Bình minh trong bệnh viện xôn xao
Người mẹ nhìn con cười héo hắt
– Mẹ nằm yên nha, con chạy sang giường kia giúp một bác…
Trong phòng bệnh ai cũng nắc nỏm
Có con gái sướng nhất bà!
Bao ngày cô ấy tất bật lại qua nắn xoa, chăm mẹ…
Nhìn hai mẹ con thủ thỉ
Hai gương mặt dịu dàng đôn hậu giống nhau
Chị điều dưỡng viên buông nhỏ với mọi người: cô ấy con dâu…
Có những vẻ đẹp cuộc sống
Ánh lên trong cảnh đau buồn
Như cánh đồng hoa nở rộ tâm hồn…
Vẻ đẹp ngát hương níu lòng người gần lại
Quên xót xa tê tái
Ánh sáng niềm tin, hy vọng bừng lên…
BÙI THANH HÀ