VHSG- Người đàn ông trở về lại ngắm đất quê hương/ Cảm ơn trời vì đã không đi lạc bước như trước khi tìm ra ánh sáng/ Và huênh hoang hát lên trong vui sướng/ Còn người đàn bà vẫn lặng lẽ thắp đèn đêm
NGƯỜI ĐÀN BÀ THẮP ĐÈN ĐÊM
Ngôi nhà này đã lâu chìm trong bóng tối
Người đàn ông bận với thế giới ban ngày
Không trở về đây
Người đàn bà buông xuôi
Con chim bay mỏi cánh con ngựa chạy mỏi chân
Những cuộc du hành đã lấy đi tuổi trẻ
Mỏi mệt muốn về mà xung quanh không nhà nào còn thức
Để nhờ ánh đèn le lói men theo
Người đàn bà quyết định đi mua dầu
Mua cả bấc vì lâu không dùng đèn đã hết
Ánh sáng thi nhau ca hát
Còn người đàn bà thì im lặng
Cứ thắp đèn lên cho ra dáng căn nhà
Cho người đàn ông ở cuối đường xa
Giữa tăm tối còn biết đường mà về vì quanh năm suốt tháng
Trọ nhà người ta quên đường đến nhà mình
Người đàn ông trở về lại ngắm đất quê hương
Cảm ơn trời vì đã không đi lạc bước như trước khi tìm ra ánh sáng
Và huênh hoang hát lên trong vui sướng
Còn người đàn bà vẫn lặng lẽ thắp đèn đêm
BỮA TỐI CỦA NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐƠN THÂN
Người đàn bà đã nấu ăn xong
Trải chiếu sắp bát dọn mâm
Bát của bà và bát bao người khác
Những người đi xa chưa về
Nhìn đồng hồ đã quá giờ ăn
Bà dọn ra chia bát cho mọi người
Bát của cây, của hoa và của gió
Bát của con mèo đang ngủ
Bát của bóng và của mình
Tất cả quây quần đầm ấm chung mâm
Thiếu một bát của người bạn tốt
Bà đứng dậy đi lấy thêm
Bát của tiếng thở dài
NGƯỜI ĐÀN BÀ DỆT VẢI
Người đàn bà ngồi bên khung cửi
Tay thăng hoa những sợi chỉ nhiều màu
Miệt mài dệt khu vườn trăm sắc
Thời gian tắt nguồn những bản nhạc không tên
Một con ma lặng lẽ đến bên
Những ngón tay thon bắt đầu chậm lại
Khu vườn mới đơm hoa chưa kết trái
Một bông hoa dệt vội cánh sần sùi
Con ma dẫn người đàn bà vào khu vườn vàng ngọc
Khoác cho bà áo mỏng lụa sang
Ăn quả ngon bà quên việc dệt
Khung cửi buồn. Nủa mảnh vải nằm rên
Khi biết người đàn bà đã quên
Khu vườn trong đầu với bao nhiêu hoa đẹp
Quên những sợi chỉ đang chờ kết
Ma xô bà ra ngoài. Đồ đẹp hoá tàn tro
Muốn tìm về nơi mình đã bắt đầu từ khung cửi
Muốn dệt xong những tia nắng mặt trời
Nhưng ma đã làm bà lú lẫn
Vải dở dang chuột cắn tan tành
Tất cả chỉ vì những phút lang thang
Nhà thơ Vũ Tuyết Nhung
NGƯỜI ĐÀN BÀ VẼ
Người đàn bà trong bốn bức tường
Ngắm trần nhà với giàn đèn treo nhấp nháy
Ngoài kia sông vẫn chảy
Hoa vẫn thơm và người vẫn đi về
Người đàn bà nhìn bốn bức tường
Tất cả lặng im trắng toát
Bà vẽ lên bức tường thứ nhất
Tuổi xuân son rạng rỡ nụ cười
Bà vẽ lên bức tường thứ hai
Niềm vui ngô nghê tiếng cười con trẻ
Và những vòng tròn Trên cổ người mẹ
Thêm vòng khăn tang Người vợ đội đầu
Bức tường thứ ba cảnh đón đưa dâu
Đón con người về tiễn con mình sang nhà họ
Một ngôi nhà, một con đường xa ngái
Người mẹ nằm ngẩn với cơn mê
Bức tường thứ tư cũng là bức cuối cùng
Nơi mở cửa sẽ dẫn ra đường lớn
Mực đã hết hay hồn đã kiệt
Mà bức này bà lại để trống trơn?
NGƯỜI ĐÀN BÀ TẮM ĐÊM
Bình minh dậy muộn hơn
Người đàn bà đã bắt đầu từ trước
Lao đi vùn vụt
Hôm đêm giao ca
Vẫn chưa dừng tay
Người đàn bà bắt nắng treo lên cây
Hứng mưa cho ngày ruộng cạn
Cây thì tốt mà mình cằn thể xác
Quanh năm lo sương gió hạn hán và bão táp
Cho ngày xanh con
Khuya thật khuya
Khi trăng sao gọi bầy gọi bạn
Tay mới ngừng một lát
Dội nước lên người mà ngỡ ở thiên thai
Trôi hạt cát
Trôi hạt bụi
Mà không thể trôi đi
Bóng một con chim rời tổ
Đêm buâng khuâng
Thấp thỏm
Phập phồng
VŨ TUYẾT NHUNG
- Men theo mùa hạ, tìm một lối đi thu
- Đoàn Văn Mật & Gạc Ma ngày sóng đỏ – Kỳ 1
- Tiểu thuyết “Dòng sông bên chùa” của Nguyễn Quốc Trung: Hình tượng “Chí Phèo” của xóm nước đen
- Thơ 1-2-3 Lê Thanh Hùng: Có phải hận thù làm cho đời người ta ngắn lại
- Nhà thơ, nhạc sĩ Diệp Minh Tuyền: Đời mình là một khúc quân hành