Bùi Nguyễn Trường Kiên những bài học một đời cay đắng

VHSG- Những điều cha viết cho con – được kết từ trái tim chân thật./ Từ những tháng năm lao khổ cuộc đời./ Từ bao đêm chơi vơi giữa sóng cồn. Từ bao ngày vất vưởng long đong./ Cha viết cho con từ chính cuộc đời cha./ Những bài học một đời cay đắng.

 

CA DAO VÀ MẸ

 

mẹ ru khúc hát ngày xưa

qua bao nắng sớm chiều mưa vẫn còn

chân trần mẹ lội đầu non

che dông giữ tiếng cười giòn cho ai…

vì ai chân mẹ dẫm gai

vì ai tất tả vì ai dãi dầu

vì ai áo mẹ phai màu

vì ai thao thức bạc đầu vì ai?

 

lớn từ dạo đó ta đi

chân mây góc biển mấy khi quay về

mẹ ngồi lặng cuối bờ đê

đếm năm tháng đếm ngày về của ta

mai vàng mấy lượt trổ hoa

hàng hiên hanh nắng sương sa mấy lần

đồng xa rồi lại đồng gần

thương con mẹ lội đồng gần đồng xa

 

“ầu ơ…” tiếng vọng xé tim

lời ru xưa bỗng về tìm cơn mơ

đâu rồi cái tuổi ngày thơ

mẹ ta nay đã mịt mờ chân mây

chiều đông giăng kín heo may

tìm đâu cho thấy tháng ngày “ầu ơ…”

 

HÃY MƠ GIÙM CHA NHỮNG GIẤC MƠ…

 

Con ơi hãy ngủ cho ngoan

và mơ giùm cha giấc mơ thật đẹp

giấc mơ với những bướm và hoa

giấc mơ với những bài ca nói về hy vọng

về nỗi khát khao cháy bỏng tuổi xanh.

 

Ngủ đi con và hãy mơ con nhé

mơ giùm cha một tuổi trẻ đi qua

đã không giữ được dù nửa ngày nắng đẹp

hay một buổi chiều đông của thuở hôm nào

những giấc mơ đã trôi qua đời cha

nặng đến nghẹn lòng

cả một đời đọng lại

chỉ hư không.

 

Những giấc mơ đã từ lâu

hết với cha rồi

quẩn quanh bên cha hàng đêm

nay chỉ toàn

mộng mị

là những đắng cay bạc trắng biển đời.

 

Nếu được,

con cứ mơ cho con trước

một em búp bê thật to

một chiếc bánh kem thật to

một cây bút, một quyển sách, một chiếc nơ cài tóc…

cũng thật to

còn lại,

con hãy mơ giùm cha một giấc mơ thật nhỏ:

con của cha mãi bình yên cùng những giấc mơ hồng.

 (Thương yêu tặng hai con Quỳnh Vy và Trung Hiếu)

 

GỬI CON

 

Có ai khen con đẹp. Con hãy cảm ơn và quên đi lời khen ấy.

Ai bảo con ngoan. Nhớ cảm ơn và gắng ngoan hiền hơn nữa.

Với người òa khóc vì nỗi đau mà họ đang mang.

Con hãy để bờ vai của mình thấm những giọt nước mắt ấy.

Với người đang oằn lưng vì nỗi khổ. Con hãy đến bên và kề vai gánh giúp.

Người chìa tay và xin con một đồng. Lần thứ nhất con hãy tặng người ấy hai đồng. Lần thứ hai hãy biếu họ một đồng. Lần thứ ba con phải biết lắc đầu. Và đến lần thứ tư con hãy im lặng, bước đi.

 

Con hãy biết khen. Nhưng đừng vung vãi lời khen như những cậu ấm cô chiêu vung tiền qua cửa sổ.

Lời chê bai con hãy giữ riêng mình.

Nụ cười cho người. Con hãy học cách hào phóng của mặt trời khi tỏa nắng ấm.

Nỗi đau. Con cố nén vào trong.

Nỗi buồn. Hãy biết chia cho những người đồng cảm.

Đừng khóc than – quỳ lụy – van nài. Khi con biết ngày mai rồi sẽ đến – có bầu trời, gió lộng thênh thang.

 

Con hãy đưa tay. Khi thấy người vấp ngã.

Cần lánh xa. Kẻ thích quan quyền.

Bạn – là người biết đau hơn nỗi đau mà con đang chịu.

Thù – là người quặn đau với niềm vui mà con đang có.

Chọn bạn sai. Cả đời trả giá.

Bạn hóa thù. Tai họa một đời.

 

Con hãy cho. Và quên ngay

Đừng bao giờ tham. Dù chỉ một que tăm, sợi chỉ.

Chớ thấy vui khi mình thanh thản trước điều cần nghĩ. Sự thanh thản ấy chỉ có ở người vô tâm.

Đừng sợ bóng đêm. Đêm cũng là ngày của những người thiếu đi đôi mắt.

 

Đừng vui quá. Sẽ đến lúc buồn.

Đừng quá buồn. Sẽ có lúc vui.

Tiến bước mà đánh mất mình. Con ơi, dừng lại.

Lùi bước để hiểu mình. Con cứ lùi thêm nhiều bước nữa. Chẳng sao.

Hãy ngước nhìn lên cao để thấy mình còn thấp.

Nhìn xuống thấp. Để biết mình chưa cao.

 

Con hãy nghĩ về tương lai. Nhưng đừng quên quá khứ.

Hy vọng vào ngày mai. Nhưng đừng buông xuôi hôm nay.

May rủi là chuyện cuộc đời. Nhưng cuộc đời nào chỉ chuyện rủi may.

Hãy nói thật ít. Để làm được nhiều – những điều có nghĩa của trái tim.

 

Nếu cần, con hãy đi thật xa. Để mang về những hạt giống mới. Rồi dâng tặng cho đời. Dù chẳng được trả công.

 

Những điều cha viết cho con – được kết từ trái tim chân thật.

Từ những tháng năm lao khổ cuộc đời.

Từ bao đêm chơi vơi giữa sóng cồn. Từ bao ngày vất vưởng long đong.

Cha viết cho con từ chính cuộc đời cha.

Những bài học một đời cay đắng.

Cha gởi cho con chút nắng. Hãy giữ giữa tim con.

Để khi con cất bước vào cuộc hành trình đầy gai và cạm bẫy.

Con sẽ bớt thấy đau và đỡ phải tủi hờn.

 

Đừng hơn thua làm gì với cuộc đời, con ạ.

Hãy để chị, để anh giành lấy phần họ muốn.

Con hãy thong dong dù là người đến muộn.

Dù phần con chẳng ai nhớ để dành!

 

Hãy hân hoan với điều nhân nghĩa.

Đừng hững hờ trước chuyện bất nhân.

Và hãy tin vào điều có thật:

Con người – sống để yêu thương.

 (Viết cho hai con Quỳnh Vy và Trung Hiếu)

Nhà thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên

QUÊ XƯA

 

Có con chim nào hót trong buổi sáng hôm nay. Đường phố vắng tanh. Cơn mưa nhẹ hạt. Cây ngọc lan trước sân nhà tỏa hương thơm ngát. Chiếc khánh nhỏ leng keng đón gió xuân về. Chợt chạnh lòng nhớ một làng quê…

 

Chái lá nhỏ bên dòng sông tuổi nhỏ. Con đường quê trợt té suốt mùa mưa. Những bữa cơm chỉ toàn khoai sắn. Những giấc mơ cứ nửa chừng đứt quãng. Bom đạn dội về suốt năm canh.

 

Ta bỏ làng ra đi. Một buổi chiều nắng nghiêng đĩnh núi. Tiếng chim cu gáy trên ngọn bần quân sau vườn vọng lại. Không giữ nỗi bước chân thằng bé lên mười. Những tiếng cười đùa vụt bay xa. Thời thơ ấu đi qua.

 

Mười năm ta bỏ làng quê lên phố. Bưng bát cơm quay quắt nhớ hương đồng. Những lối rẽ dọc ngang tỏa về muôn hướng. Chẳng có lối nào dẫn về đất quê xưa. Sài Gòn cứ buồn suốt những mùa mưa.

 

Bây giờ. Quê ta vẫn cứ nghèo như ba mươi năm ngày trước. Vẫn còn đó những đứa bé chăn trâu. Vẫn cứ mình trần. Vẫn cứ những bàn chân không giày đuổi nhau trên con đường làng đầy gai tre nhọn. Vẫn cứ hồn nhiên chia tay tuổi thơ. Chỉ khác một điều. Các em bây giờ được mơ trọn giấc mơ.

 

Hãy mơ đi các em. Những giấc mơ mà ngày xưa chiến tranh đã cướp đi hàng đêm. Bỏ lại những đứa trẻ – như ta – bơ vơ trên cánh đồng đầy hố bom chết chóc. Nổi kinh hoàng vỡ òa trong tiếng khóc. Giờ đã trôi xa. Xa tận tít mù…

 

Dòng sông quê mình bây giờ như mặt hồ thu. Các em cứ thả những chiếc thuyền giấy chở đầy ước mơ trôi về biển cả. Và nhớ chở giùm ta một tuổi thơ thiếu mất tiếng cười…

 

SÁNG NAY NGHE THẤY…

 

Niềm hy vọng chết khô từ những đôi mắt mở trừng trừng mà mù câm về lòng yêu nước. Có hay không dù chỉ một đôi ngày tươi sáng cho những thân phận ăn đong trên chính Tổ quốc mình. Bão tuyết kéo về. Gió bấc kéo về. Bên vệ đường sáng nay ta nghe thấy những tiếng thở dài và bao cái lắc đầu bất lực.

 

Cơn gió chẳng biết từ đâu mang theo gươm giáo xộc vào xương tủy. Nỗi đau loang đến tận bao nghìn năm trước.

 

Sơn hà xã tắc – đau hồn nước!

Tổ Quốc ơi!

Là tiếng gọi mà nghe như tiếng thở than giữa sóng cả mù khơi!

 

Dòng người nối nhau đi về phía hoàng hôn. Tưới máu và nước mắt mình cho những mùa vàng vinh thân lũ cướp. Bón nắm xương tàn để phì gia lũ bất lương. Cao quá và xa quá nên mắt nhìn không rõ. Đó là đám khói dập dềnh trên cái chóp trơ trẽn hay màu trắng của sự bạc ác tội đồ. Dân biết hết và dân hiểu hết. Thương cho dân mình. Chịu thương chịu khó. Núi giận sông hờn. Oằn mình khói lửa can qua…

 

Có ai như lũ bạn ta. Trọn một đời tự quăng mình vào đường tên mũi đạn. Nay đi giữa đất trời chôn nhau cắt rốn. Mà cứ ngỡ mình là khách lạ tận phương xa.

 

Ai đó gọi tên. Trần Hưng Đạo – Lý Thường Kiệt – Đinh Tiên Hoàng – Lê Lai – Nguyễn Trãi… Đó đâu chỉ là những con đường với những điểm giao ngã tư ngã bảy. Mà là hồn người xưa quẩn quanh cùng hậu thế. Khắc khoải nối những điểm giao quá khứ tương lai. Với câu hỏi cháy lòng: Nước mạnh, bao giờ?

 

Câu hỏi đơn giản thế mà sao mắt cứ ngơ ngác nhìn lạc lỏng ngu ngơ!

Cúi mình gieo vào đất hạt giống hiền lương

Mong cho đời sau đứng thẳng thành cánh rừng cương trực

Ngước mặt lên trời cầu mưa vào những trái tim khô hạn

Để những làn môi tươi thắm nắng hồng

 

Đất nước mình – trăm suối nghìn sông

Mải miết đổ ra biển khơi vị ngọt

Dáng đứng của dân nghìn đời như một

Cứ lặng thầm trong nhẩn nhục mù sương

Sáng nay ta nghe và thấy ở bên đường…

 

Sai Gòn, 11g05 thứ Sáu, 29.01.2016

BÙI NGUYỄN TRƯỜNG KIÊN

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *