Người là hoa đất an lành// Cớ sao bọc, gói, chất thành đống thành hàng/ Sự thật hiện ra thật quá phũ phàng// Nhói lòng âm thầm đốt nén tâm nhang/ Hương khói có bay đến địa đàng/ Hạt an lành ươm vào đất thành hoa miền cực lạc!

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Những con số có phải đang lên tiếng
Với bạn, với tôi, với tất cả mọi người
Rằng thần chết đang mỉm cười ngạo nghễ
Những con số lặng lẽ nhích từng giờ từng phút
Tín hiệu thống kê hay đang vẽ nước mắt con người
Hãy cộng, trừ, nhân, chia để con số rạng rỡ những nụ cười.
Ám ảnh những cái thùng xe
Lạnh lùng, tàn nhẫn
Chất nặng bao suy nghĩ nhọc nhằn
Ôi những chiếc xe tử thần
Ngang nhiên hiện diện giữa cõi trần tươi đẹp
Làm sao ta có thể khép cửa những thùng xe?
Người là hoa đất an lành
Cớ sao bọc, gói, chất thành đống thành hàng
Sự thật hiện ra thật quá phũ phàng
Nhói lòng âm thầm đốt nén tâm nhang
Hương khói có bay đến địa đàng
Hạt an lành ươm vào đất thành hoa miền cực lạc!
Phía trước là bầu trời
Con đường chạy thẳng nơi chôn nhau cắt rốn
Ta tìm về hay chạy trốn tai ương
Vợ chồng, con cái dãi nắng dầm sương
Khói bụi tê tái dặm trường
Phía trước mãi là bầu trời yêu thương và hy vọng.
Trời đã sang thu
Sao nắng còn bức bối
Mây đi đâu? Chẳng gọi nổi cơn mưa
Thèm một giấc mơ trưa
An lành
Sao gió vô tình giục chiếc lá rơi nhanh?
TRẦN THANH MAI (NGHỆ AN)