Về Đầm Dơi với em// Gạch cua son hay môi em son?/ Mà lựng đỏ cả chiều Xẻo Quýt// Tiếng đờn cò nhả trên sông/ Luyến láy điệu buồn thương ký ức/ Đời thương hồ sao nhớ hết những ngày mưa?

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ.
Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Huê cải nở vàng ở vàm sông
Tháng Giêng gie ra trong chiếc ghe hàng tạp hóa
Bậu mót hát câu vọng cổ đầu xuân
Đêm Mê Kông từng tiết điệu lên men
Lục bình trôi suốt một đời biệt dục
Mà rằm trăng non nõn giữa đôi bờ?
Về Ngã Năm dú những chồi thơ
“Năm ngã nhớ, năm ngã thương…”
Sông chảy mú tí tè ra biển
Cô Út gội đầu bông bưởi trắng
Tóc gió miệt vườn hương bay
Ai bẹo hương đồng gió nội?
Đời cu ly khuya khuắt những ngày buồn
Mưa tháng Bảy chín dòng trôi mọng nước
Cô Sáu xuống xề lấy bao nước mắt
Thương một ngày xanh xanh
Thương một chiều loanh quanh
Chẳng biết phố mưa, hay lòng mưa rót?

Về Đầm Dơi với em
Gạch cua son hay môi em son?
Mà lựng đỏ cả chiều Xẻo Quýt
Tiếng đờn cò nhả trên sông
Luyến láy điệu buồn thương ký ức
Đời thương hồ sao nhớ hết những ngày mưa?
Thu này anh có về Sóc Vồ?
Bồn bồn non hơn rằm tháng Tám
Nồi sim- lo bốc khói trong mây
Hổn hển đời trai tơ vạm vỡ
Sông miệt vườn loanh quanh
Sóc pà-tó thiệt thà rong mắt phố?
Đêm phương Nam nghe ai hát lý chiều chiều?
Tiếng con sáo thương mút mùa Lệ Thủy
Giăng câu thơ ngoài đồng
Say mút chỉ cà tha
Người cứ bẹo buồn lên mắt gió
Để ngập lòng trăng nước những ngày xa?
Giấu nỗi buồn
Trong ngôi nhà hoang
Người thiếp đi
Từ mùa thu đến mùa thu
Xác chiều
Loang trên mộ hoang thí chủ?
Xác
Tiếng chuông cũ
Trong nhà thờ cũ
Của mùa cũ
Ngập trong mắt chiều
Rực rỡ?
Đèn bạch lạp dẫu sáng cũng không soi cả ngôi đền?
“Nhân bất thập toàn”
Thế giới mênh mông
Lòng người không đáy
Bình minh và hoàng hôn là giới hạn của ngày
Còn đời người đóng ngoặc ở trăm năm?
Sóc Trăng 6.2023
TRẦN THANH DŨNG