“Ta nghe trong ta hơi thở của dòng sông Chu// Tiếng khua gươm trận mạc/ Lam Sơn chiều núi vẫy gọi// Và xa lắc một điệu hò sông Mã rền vang/ Xứ Thanh ơi xa ngái/ Kỉ niệm đong đầy những nhớ mong”.
Nếu không nặng lòng với quê hương Xứ Thanh thì khó viết được những câu thơ xúc động như vậy. Tên khai sinh Trịnh Thế Mạnh hiện sống và dạy học ở thị trấn K’bang, huyện K’bang, tỉnh Gia Lai tác giả Chu Giang Phong xuất hiện với chùm thơ 1-2-3 đầu tiên còn mang đến những vẻ đẹp bí ẩn từ Tây Nguyên: “Ly cà phê chiều ánh màu nắng gió cao nguyên// Thả từng giọt nhớ vào chiều xanh thẳm/ Em gùi hoàng hôn về thắp lửa nhà rông.// Mùa Ning nơng chúng ta dìu nhau hội lễ/ Nhịp chinh chiêng lại vang vọng núi đồi/ Ta lại vào năm tháng chơi vơi”.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Ta nghe trong ta hơi thở của dòng sông Chu
Tiếng khua gươm trận mạc
Lam Sơn chiều núi vẫy gọi
Và xa lắc một điệu hò sông Mã rền vang
Xứ Thanh ơi xa ngái
Kỉ niệm đong đầy những nhớ mong.
Cơn mưa cuối mùa Tây Nguyên trở lạnh
Len vào từng nách lá đang nụ ủ
Chờ xuân em năm tháng lạ về
Mặt trời đã ngủ quên trong mây núi
Đàn chim thiên di mãi mê cánh sóng
Chợt chùng chình một tiếng ching chiêng.
Cao nguyên em có những ngày rất lạ
Mùa mưa trắng lá, mùa khô xanh vời vợi
Cho nhớ thương em vùi trong bếp lửa
Em gùi bình minh lên nương là mẹ lúa
Em gùi hoàng hôn về sưởi ấm reo vui
Và mùa chúng mình thăm thẳm những lần yêu.
Ly cà phê chiều ánh màu nắng gió cao nguyên
Thả từng giọt nhớ vào chiều xanh thẳm
Em gùi hoàng hôn về thắp lửa nhà rông.
Mùa Ning nơng chúng ta dìu nhau hội lễ
Nhịp chinh chiêng lại vang vọng núi đồi
Ta lại vào năm tháng chơi vơi.
Cà phê phố sáng
Giọt giọt gõ vào thinh lặng
Vào niềm nhung nhớ chờ ngày lên men
Vụt nhẹ một dáng quen
Nuột nà đi vào trong nắng sớm
Găm đầy ánh mắt khát khao.
Ban mai đầu tiên của mùa xuân cao nguyên
Những giọt sương đêm còn ngậm cười mắt lá
Hạt bụi đỏ ngủ quên trên vai ta.
Còn đường thân mỗi sáng đến trường
Trang giáo án ôm yêu thương thầm lạ
Mắt học trò và bục giảng chờ mong.
CHU GIANG PHONG