Chùm thơ 1-2-3 Đinh Minh Thành: Chiếc đòn gánh kẽo kẹt đường xa

Giai điệu bổng trầm mẹ gánh cả gia đình khắp nẻo/ Gánh mùa màng thất bát đói no// Chúng con những đứa trẻ vô lo/ Cây lúa lên xanh suy nghĩ/ Đòn gánh tâm tình thủ thỉ, giọt mồ thánh thót tháng ngày.

Nhà thơ Đinh Minh Thành

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

 

Chiếc đòn gánh kẽo kẹt đường xa

 

Giai điệu bổng trầm mẹ gánh cả gia đình khắp nẻo

Gánh mùa màng thất bát đói no

 

Chúng con những đứa trẻ vô lo

Cây lúa lên xanh suy nghĩ

Đòn gánh tâm tình thủ thỉ, giọt mồ thánh thót tháng ngày.

 

Cha ơi con nhớ luống cày

 

Lật cỏ vào trong chờ ải

Tiếng sấm đì đùng vọng lại

 

Tiếng thì thầm mẹ khóc buổi giêng hai

Cơn đói cồn cào cha không ngủ được

Sáng mai cha mẹ ra đồng với nụ cười đòng đòng lúa trổ.

Ngút ngát mùa thương nhớ tuổi thơ con

 

Áo tơi đến lớp

Nhà mình nghèo làm gì con có dép

 

Chân đất áo quần tả tơi

Con là đứa trẻ chẳng ham chơi

Lam lũ làm ăn, gánh lúa, mót phân chăm đồng ruộng.

 

Mẹ ủ ấm tình thương vô bờ bến

 

Núm vú nghèo vắt cạn sữa cho con

Nét mặt rạng ngời giấu vào trong hờn tủi.

 

Tần tảo, khoan thai giữ nhịp ca dao

Bổng trầm bên cánh võng

Mẹ là đức hy sinh thầm lặng.

 

Con về với mẹ với dòng sông

 

Lũy tre xanh trưa hè soi gương chải tóc

Nón ai nghiêng nhấp nhô cánh đồng mùa gặt

 

Con đường cong cong đồi núi chập chùng

Câu hát đối đêm trăng lời ai buông dìu nhặt

Nhớ thương lời man mác mẹ ru.

 

Tình đầu cách trở núi sông

 

Kể từ dạo em về làm dâu xứ lạ

Cây khế sau vườn quả chín tự rơi

 

Gặp nhau ôn kỷ niệm cho lòng bớt u sầu

Hỡi em giặt áo bên cầu

Hoàng hôn lỡ hẹn thôi nào buông tay.

 

ĐINH MINH THÀNH

(BỐ TRẠCH – QUẢNG BÌNH)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *