Đậu trên tóc em màu ruy băng đỏ thắm// Mộc mạc đơn sơ mà gieo mê đắm lòng người/ Vòng xoong lắc lư chiều cao nguyên nụ cười toả nắng// Là em – nàng công chúa ngủ trong miền sử thi huyền thoại/ Ơi sơn nữ! tiếng ngàn xưa hay hôm nay đang gọi/ Ta vít cần rượu tan chảy nhịp cồng chiêng.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Về với cao nguyên tháng mười đi anh
Tắm cơn mưa cuối mùa ngoài vườn cà phê căng mẩy
Hạt chín đỏ vào mùa thu rồi đấy
Em cõng gùi lên rẫy hái cà phê
Khúc giao mùa nắng – mưa điệu đà nhịp xoong trên lối đi về
Đung đưa chiếc gùi trên vai, cà phê theo em vào ngày nắng.
Đậu trên tóc em màu ruy băng đỏ thắm
Mộc mạc đơn sơ mà gieo mê đắm lòng người
Vòng xoong lắc lư chiều cao nguyên nụ cười toả nắng
Là em – nàng công chúa ngủ trong miền sử thi huyền thoại
Ơi sơn nữ! tiếng ngàn xưa hay hôm nay đang gọi
Ta vít cần rượu tan chảy nhịp cồng chiêng.
Chuyện kể rằng loài hoa đẹp nhất cao nguyên
Nảy mầm xanh từ một tình yêu trắc trở
Ngày sắp cưới Giàng làm mưa tan vỡ
Chàng lên trời hỏi Giàng làm trôi sính lễ về đâu
Nàng lên cây nêu thật cao để nhìn thấy được nhau
Chàng chẳng được về đâu, nàng gieo mình hoá thành Pơ Lang đỏ.
Những khu làng cổ
Ngủ bao đời trong sương
Tu Mơ Rông để nhớ để thương
Ruộng bậc thang gối đầu lên Măng Ri uốn lượn
Mẹ đi cấy gọi mùa vàng về đấy
A Kay lội bùn mây cũng lững lờ theo.
Xứ sở sương mù đèo dốc cheo leo
Đại ngàn Ngọc Linh nuôi trong lòng quốc bảo
Sâm Ngọc Linh món quà thơm thảo
Mẹ thiên nhiên để dành ban tặng Kon Tum
Một vùng trời mây trắng sương giăng
Nét hoang sơ đã là vốn quí.
Trường Sơn Đông – Tây cách nhau cánh cò sải nắng
Sợi mưa, hạt nắng chẳng chung mùa
Trầm lặng Măng Đen mà se sắc đủ vừa
Gánh cả hai đầu nỗi nhớ
Để bâng khuâng cánh Mai Anh Đào nở thắm
KonpLong em về say đắm một nàng thơ.
LÊ LỆ THỦY