“Thì ta còn có thể mơ// Ồ không phải,/ Là ai còn có một giấc mơ.// Ta cúi nhặt vụn đêm loang trong nước/ Đêm đen. Và ta ước/ Một giấc chìm xin đậu một giấc hoa”.
Nếu cuộc đời mỗi người là một giấc mơ thì trên hành trình chúng ta đi mãi âm vọng những điệp khúc mơ ước. Có ước mơ thành hiện thực. Có ước mơ mãi mãi chỉ là mơ ước. Nhưng ta biết “Và đâu đó tri âm còn lang thang trong gió” nên vẫn còn có thể mơ “Một giấc chìm xin đậu một giấc hoa”, bởi thế gian này thật đẹp và đáng sống: “Của bàn tay chạm tới đường cong tuyệt mỹ thanh xuân/ Của ánh dương trong cuộc chơi sắc màu ánh sáng/ Của suối ngàn reo trên trầm bổng trùng điệp thi ca…”. Tác giả Nguyễn Phương Anh từ Hà Nội với chùm thơ 1-2-3 đầu tiên chênh vênh giữa mơ và thực đang mở ra bầu trời riêng với “Tiếng con chữ trên đồng gieo hạt vỡ thời gian”.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Những ngõ nhỏ dưới bầu trời bay trong làn mây
Bừng sáng lên giữa đường giao trong không gian vô tận
Để nốt la thăng vút bay vào khoảnh khắc.
Của bàn tay chạm tới đường cong tuyệt mỹ thanh xuân
Của ánh dương trong cuộc chơi sắc màu ánh sáng
Của suối ngàn reo trên trầm bổng trùng điệp thi ca…
Sau một giấc mơ
Những sợi tóc xơ đi hoang miền cổ tích
Tà áo dài chập chờn chưa biết ngả về đâu…
Những mùa đông sâu.
Hay thu đượm vớt nồng nàn hoa cúc
Thôi cứ để trăm năm dài reo trên khúc trần ca.

Thì ta còn có thể mơ
Ồ không phải,
Là ai còn có một giấc mơ.
Ta cúi nhặt vụn đêm loang trong nước
Đêm đen. Và ta ước
Một giấc chìm xin đậu một giấc hoa.
Tôi ngồi nghe “Lặng im”
Khi “Lặng im” chìm trong không nói.
Tôi ngồi nghe, không hỏi.
Tiếng con chữ trên đồng gieo hạt vỡ thời gian.
Tôi ngồi ngắm không gian
Hay ngắm chính lòng mình chạy tung men say chưa bao giờ biết.
Và em biết mực chấm trong ngòi bút
Chứa màu suy tư pha bóng sâm cầm
Giọt giận chưa thành giọt hờn như treo nửa.
Thất hẹn anh giọt đắng ở bên trời
Và đâu đó tri âm còn lang thang trong gió
Nhưng giọt buồn. Xin đừng thức anh ơi.
NGUYỄN PHƯƠNG ANH