“Trau chuốt câu thơ bóng nhoáng/ Bằng ngôn từ mẫn tiệp// Khoảng tối u mê không được phơi bày/ Chạy trên đường ray định sẵn/ Bởi ngải Nàng Mơn lấp lánh sắc màu!” Nguyễn Trọng Lĩnh còn có bút danh Nguyên Cát Bụi ở Nghệ An gửi về VHSG chùm thơ 1-2-3 đầu tiên nặng trĩu suy tư về tình yêu, tình đời và cả nỗi trăn trở về những vấn đề thời sự nóng bỏng cuộc sống: “Vũ khí thời thượng Vũ Hán/ Lan tỏa địa cầu/ Thây người bịt miệng hồn ma!”
Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.
Há mồm chờ cảm hứng rơi
Chạng vạng đói lòng chữ son vụt mất
Muốn viết đôi câu nhắn gửi người thương
Trí não nhùng nhằng, rối rắm tơ vương
Thần kinh miễn dịch
Câu thơ lồ lộ gã khờ điên!
Tôi bùa ngải chính mình
Trau chuốt câu thơ bóng nhoáng
Bằng ngôn từ mẫn tiệp
Khoảng tối u mê không được phơi bày
Chạy trên đường ray định sẵn
Bởi ngải Nàng Mơn lấp lánh sắc màu!
Tiếng ma rơi từ vách núi chênh vênh
Mùi súng đạn chiến trương lãng chìm quá khứ
Vệt máu ngừng loang
Vũ khí thời thượng Vũ Hán
Lan tỏa địa cầu
Thây người bịt miệng hồn ma!
Biết giấu yêu vào đâu?
Khi đoá xuân ngời ngời toả sáng
Và sóng tình dập dìu lãng mạn
Hớp hồn này theo sóng xa khơi
Đất và trời cũng có lúc giao bôi
Cớ sao để lửa tình ủy mị?
Có phải mùa xuân về không em?
Bầu trời én liệng nối nhau
Vàng hoe giọt nắng chạm màu lá non
Muôn loài sắc thắm to son
Nức hương mật ngọt rũ hờn trôi xa
Sum vầy. Hoa lại kết hoa…!
??? ???̂̀? ???̆́? ???̂̉?
Tâm hồn phẳng lặng, biển cuộn sóng dồn hôn bờ cát
Bọt tung trắng vỡ chồng nhau lớp lớp
Neo dữ dội ngoài khơi
Gửi vị mặn mòi về từng thôn, từng bản
Dập dìu. Sóng dậy lòng tôi!
NGUYỄN TRỌNG LĨNH (NGHỆ AN)