Chùm thơ 1-2-3 Võ Hoàng Phương: Cùng tình yêu đi qua mùa dịch

 “Từ nơi nào văng vẳng tiếng thông báo “cách li”/ Cả phố ngủ im, thở dài chìm khiến đêm nặng như chì”. Cái không khí nặng nề đại dịch đang lan tràn trên khắp đất nước, nhưng cần đoàn kết yêu thương, bình tĩnh, kiên trì: “Cùng tình yêu đi qua mùa dịch// Nỗi nhớ hai đầu thăm thẳm/ Mường tượng về nhau trong giấc ngủ chập chờn”…

Nhà thơ trẻ Võ Hoàng Phương

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

 

Sáng nay nghe lòng như có bão

 

Từ nơi nào văng vẳng tiếng thông báo “cách li”

Cả phố ngủ im, thở dài chìm khiến đêm nặng như chì

 

Bao giờ anh nhỉ?

Chỉ cho em: đây đảo Lan Châu, kia cầu Cửa Hội

Giờ xa quá đỗi, nhớ mênh mông, thăm thẳm, vô bờ…

 

Từ bao giờ em có một thói quen

 

Mở facebook, zalo,…

Nín thở mong tin chẳng thêm ca bệnh nào dương tính

 

Nghĩa là…

Anh và em… gần hơn… đồng bào ta yêu thương

Bên nhau bình yên như chưa hề xa cách

Tranh của họa sĩ Nguyễn Khôi

Ẩn sau mùa dịch

 

Mọi thân tình phanh phui

Mọi mờ ám phanh phui

 

Cơ hội sống thật hơn

Cơ hội vì cộng đồng

Vườn hoa đời thanh sạch

 

Những chiến binh áo trắng

 

Vệt khẩu trang đánh dấu huy chương

Kiệt sức rồi, anh chị ấy lả đi, đồng đội lả đi,

 

Vì đồng bào, dân tộc

Cuộc chiến còn dài, không thể nào dừng lại,

Đất nước này ghi nhớ công ơn

 

Truy vết covid, sáng đêm cả phố dài hun hút

 

Người cách người hai mét,

khẩu trang nào che nổi những ánh mắt lo âu

 

Trẻ già lớn bé như nhau

Chờ tét kiểm tra dịch tễ

Tất cả lặng đi, chẳng ai nói được gì

 

Cùng tình yêu đi qua mùa dịch

 

Nỗi nhớ hai đầu thăm thẳm

Mường tượng về nhau trong giấc ngủ chập chờn

 

Tạm vậy nhé em thân yêu ơi

Hết dịch rồi, ngày mai…

Ta biết đậm sâu hơn, biết vì nhau mà sống

 

VÕ HOÀNG PHƯƠNG

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *