Phượng tím rụng đầy lối xưa nhung nhớ// Đồi dốc chập chùng một thuở chân quen/ Vàng ngỡ mắt ai thao thức ngọn đèn// Thông xanh vẫn đan xen khúc hát/ Xinh tươi hồng leo toả hoài hương ngát/ Em tìm mịt mùng bóng nhạt trong sương…

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.
Phượng tím rụng đầy lối xưa nhung nhớ
Đồi dốc chập chùng một thuở chân quen
Vàng ngỡ mắt ai thao thức ngọn đèn
Thông xanh vẫn đan xen khúc hát
Xinh tươi hồng leo toả hoài hương ngát
Em tìm mịt mùng bóng nhạt trong sương…
Quảng trường về đêm dập dìu vui nhộn
Những đôi tình nhân bước rộn bên nhau
Hồ Xuân Hương lành lạnh gợi xuyến xao
Xa xưa đó một thuở nào dịu ngọt
Vị cà phê nhớ một người đắng đót
Nỗi buồn nào từng giọt rớt vào tim.
Ta nhặt hoàng hôn bên kia đồi
Sưởi chút tình hấp hối
Níu yêu thương nông nổi
Thả vào thác ghềnh tơ rối cuộn đi
Còn lại chi
Khi chúng mình đối hướng.
Phiêu du cùng Đà Lạt ngàn thông
Lặng nghe tiếng mênh mông huyền thoại
Rừng vẫn hát bên miền cỏ dại
Lời thì thầm xa ngái hôm xưa
Lạc cơn mưa
Bàn tay ngày ấy đủ vừa chơi vơi…
LÊ THỊ NGỌC NỮ (TRÀ VINH)