Chùm thơ Nguyễn Đức Bá: Giọt sương khuya gọi người về phố cũ

Khẽ chạm trăng gầy rụng vỡ giấc mơ xa// Dòng sông trăng ướt đẫm/ Nhặt lại mùa xưa khoảng lặng xa mờ// Giọt sương khuya gọi người về phố cũ/ Rêu phong một mùa hoa dại/ Ký ức xa. Đêm chênh vênh trôi về miền quá khứ

Nhà thơ Nguyễn Đức Bá ở Quảng Nam

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.

 

Giọt sương đêm còn vương trăng lỡ

 

Dấu môi trầm tan giữa sông mơ

Xa tận miền trăng

 

Hương cỏ mềm bên trời thu nhuộm tím

Ru nụ tình gió hát vết thời gian

Lá rụng bên trời trăng tan nỗi nhớ

 

Khẽ chạm trăng gầy rụng vỡ giấc mơ xa

 

Dòng sông trăng ướt đẫm

Nhặt lại mùa xưa khoảng lặng xa mờ

 

Giọt sương khuya gọi người về phố cũ

Rêu phong một mùa hoa dại

Ký ức xa. Đêm chênh vênh trôi về miền quá khứ

Trăng rơi trên vùng tóc rối

 

Hoàng hôn gió vỡ

Thu vàng dệt một vần thơ

 

Đêm sương đẫm lá trên phiến đá cong một vùng hoang lạnh

Bờ lặng lẽ .Chạm vào xưa

Trăng tan trên nhánh đời hoang hoải.

 

Ướt một mùa xưa

 

Sợi nhớ mênh mông

Biển gọi trăng về

 

Bờ cát xưa vỗ sóng

Trăng rớt xuống đồi

Sợi tơ lòng xa nhớ đêm hoang

 

Mây chiều nghiêng xuống bờ vai

 

Đêm miên man.Vườn hoa lạnh

Đêm gió vỡ. Nụ hôn mềm

 

Vết phong rêu đọng lại bên đời

Mắt rớt giọt thơ

Em về lạc giữa giấc mơ cuối mùa

 

NGUYỄN ĐỨC BÁ

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *