VHSG- “Rồi chiếc lá cuối cùng cũng về bên cỏ/ Ta nhặt lên nựng nịu một mùa rơi”. Kiếp lá cũng như kiếp người, không thể thoát khỏi vòng quay sinh tử. Tiếc nuối kiếp lá “nựng nịu mùa rơi” để trân trọng hơn cuộc sống trên thế gian này, và từ trong rét ngọt Trần Anh Thư cho thấy tình yêu cháy bỏng và nỗi khao khát vươn tới vẻ đẹp mùa xuân tự do vốn có của qui luật sinh tồn: “Đừng gọi em nhé anh/ Cứ để mùa xuân dẫn em đi/ Bằng thứ men ủ hương tháng Giêng/ dịu dàng nụ hàm tiếu/ Bằng hơi xuân đang dâng lên diệu vợi/ Hà Nội vào đêm rét ngọt môi mềm”…

XÔN XAO
Dĩ nhiên là em đang rất xôn xao
Đang vội bước phía mùa xuân
rất vội
Những phấp phỏng trong em
không biết đặt tên
Đừng gọi em nhé anh
Cứ để mùa xuân dẫn em đi
Bằng thứ men ủ hương tháng Giêng
dịu dàng nụ hàm tiếu
Bằng hơi xuân đang dâng lên diệu vợi
Hà Nội vào đêm rét ngọt môi mềm
Đừng đánh thức em nhé anh
Cứ để tháng Giêng hôn lên má mùa xuân bằng những cánh hoa đào
Còn run rẩy giọt sương ban sớm
Anh sẽ thấy nắng bừng trong tâm khảm
theo em về phía xôn xao.
ĐÊM KHÔNG TRĂNG LỘNG LẪY QUỲNH
Ơi này
Đêm không trăng
Em thắp Quỳnh lên nhé
Từng cánh mở se sẽ
Mãn khai
Bung ánh rằm
Một đóa hương
Một đóa trăng
Thắp cho đêm say đắm
Huyễn hoặc
Nồng nàn
Sâu thẳm
Đêm không trăng lộng lẫy Quỳnh.
CHIỀU SÔNG CẤM
Chẳng thể nào cấm được dòng thu
Ăm ắp phù sa dâng hương bờ bãi
Mặc kệ sa bồi ngàn năm miết mải
Sông nín dòng soi mắt ấy,
chiều nay
Chẳng cấm được triền sông đầy gió
Thổi miên man về phía chân cầu
Chẳng cấm được heo may lùa sóng tóc
Từng lọn mềm oà kín bờ vai
Không cấm được sương mơ màng bến Bính
Mắt Bồ Câu đăm đắm một khoảng trời
Anh không cấm được anh ngày gió trở
Đáp chuyến hoàng hôn về phía em rồi.
TRÒ CHUYỆN CÙNG CHIẾC LÁ
Rồi chiếc lá cuối cùng cũng về bên cỏ
Ơi đường gân vẽ những nốt thăng trầm
Sau điệu vũ nhớ vô vàn nỗi gió
Nên rơi rồi vẫn vàng thế lá ơi
Rồi sẽ thế, sẽ ngàn năm nữa
Lá cứ xanh rồi lại chuyển vàng
Lúc dịu êm như sương
khi nồng nàn như lửa
Qua bao ngọt ngào
sau bao đắng đót
Ướp nỗi mình thành sắc mùa thu
Rồi chiếc lá cuối cùng cũng về bên cỏ
Ta nhặt lên nựng nịu một mùa rơi…
NÍU ĐÔNG
Có một người chẳng muốn đông đi
Dẫu hoa đào đã bừng góc phố
Dẫu xuân đã về bên thềm cửa
Có một người chẳng muốn rời đông
Đông đã ngọt ngào quá phải không
Để gió mùa không còn se sắt
Và thơ ai như là khúc hát
Phiêu cùng đông quên hết muộn phiền
Có một người vẫn đứng ngoài hiên
Níu đông bằng ánh nhìn khắc khoải
Có một người dường như thảng thốt
Sợ đông đi mang theo hết nồng nàn
Ngoài kia mưa phùn lâm thâm
Ướt áo ai những ngày tháng Chạp
Dùng dằng mãi rồi đông cất bước
Có một người hụt hẫng dõi nhìn đông…
TRẦN ANH THƯ