Mùa thu lãng quên lối cũ/ Thồ không một tiếng ngựa xa/ Và em cung đường sương phủ/ Quanh co trên sợi tóc già.

Lãng quên mùa thu
Mùa thu bao đời vẫn thế
Về trong vàng võ lá rơi
Và em bao lần như thể
Rắc xuống những nỗi không lời
Mùa thu đâu là trái cấm
Dấu xưa đỏ sẫm bao giờ
Góc phố co ro gió đẫm
Lặng yên vỡ phía dại khờ
Mùa thu lạnh trơ tượng đá
Vết rìu giờ tạc chân mây
Lòng mình đi về trăm ngả
Tha thẩn tìm hương cúc gầy
Mùa thu lãng quên lối cũ
Thồ không một tiếng ngựa xa
Và em cung đường sương phủ
Quanh co trên sợi tóc già.
Mùa thu chín
Mùa thu nằm nghiêng
xuyên qua tôi
mùi hương của cánh đồng hoa dại
nơi em bước đi
và đàn bướm bay mãi
Tôi đuổi theo giấc mơ
ánh trăng chín vội và dại khờ đã mất
nơi em bước đi
và dịu dàng chực tắt
Mùa thu nằm nghiêng
xuyên qua tôi
mùi hương của ngày se sắt
Đôi mắt em là đại dương
đang ấm đầy lên
một nụ hôn
trăng
mật.

Mười sáu
Mây độ mười sáu lang thang
Gieo vào bóng núi bạt ngàn nụ mưa
Môi em từ cõi dạ thưa
Ru đò sương ngủ suốt mùa hồn nhiên
Sông trôi vì cuộc rã riêng
Đời trôi trong chớm ưu phiền đa mang
Thương em những gió mùa sang
Rơi về đâu chiếc lá vàng bơ vơ
Mây độ mười sáu ngây thơ
Bay đi tím giấc mơ chờ mỏng manh
Nguyên vẹn một mảnh trời xanh
Thả lên năm tháng để dành mai sau.
Ba mươi
Ba mươi lá tối rơi đầy
Em còn hoang nhặt dáng gầy năm xưa
Tuổi lòng thảng thốt giấc mưa
Thương tình rong ruổi cũng vừa mênh mông
Giếng cạn trời trả về không
Gàu rêu vết mục phía thòng ngã sâu
Quẩn quanh nỗi nhớ về đâu
Bao la trong cõi mắt màu chiêm bao
Ba mươi cời lại đêm sao
Nghìn năm ánh sáng khẽ chào mắt môi
Trông xa xăm mọc ngọn đồi
Để yêu thương ấy đến ngồi rồi đi.
Đợi
Kìa bông mưa dại
Nở say đồi vắng
Đợi gì trắng mãi
Một bờ vai xưa
Kìa phiên chợ trưa
Tuổi lụt ngồi ngủ
Đợi mùi nắng cũ
Thơm giấc thị thành
Kìa giọt sương xanh
Treo mùa trước gió
Đợi gì chẳng nhỏ
Như đành hư không
Ngày rớm đỏ
Ngõ phong phanh
Cơn bão lành.
Phố trọ
Tôi trọ đã ba phố
Mỗi lần đi lỉnh kỉnh sao khuya
Ai cũng có một nơi để mà về lại
Dẫu ngõ nhỏ đường cúc sương mờ
Đôi lần để quên mùi nhớ
Lặng thầm hoa nở ngã ba
Đôi khi lãng quên tháng sáu
Ngược nhầm mưa chiều thẳm xa
Tôi trọ đã ba phố
Mỗi lần đi chất đầy gió khuya
Ai cũng có một bài ca để hát
Dẫu tha thẩn tận chân trời
“Em cũ kĩ như mùa đông
Phố cũ kĩ như mùa đông
Mà tôi vẫn như mây trời mùa hạ
Cuộc tình như ngọn thông
Đi xuyên miền sương trắng…”
Tôi trọ đã ba phố
Mỗi lần đi thêm một tuổi khuya
Chiếc chìa khóa cũ thân quen
Giờ lần tìm từng góc xưa rêu phủ
Ai cũng có một bầu trời để thở
và mặt đất chẳng ngủ yên.
TRẦN LÊ ANH TUẤN