VHSG- “Tôi sợ tôi những ngày chơi vơi/ Khi sáo rỗng ngôn từ vung tơi tả/ Như bóng ma trơi lởn vởn cõi người”. Khi biết sợ mình và sợ sự sáo rỗng của ngôn từ thì con người ta cũng có thể ngộ ra điều gì đó giữa tha nhân đáng buồn đáng thương và đó cũng là lúc con người biết cách “Im lặng ngắm thế giới riêng mình/ Trong vỏ bọc như pha lê dát mỏng/ Mỏng hơn ánh trăng, mỏng như nhịp tim tự nhiên hẫng”…

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.
Tôi sợ tôi những ngày chơi vơi
Khi sáo rỗng ngôn từ vung tơi tả
Như bóng ma trơi lởn vởn cõi người
Từng sát na nhợt nhạt như rừng trọc đồi hoang
Ríu rít non ngàn thành xa xôi ngược dòng cổ tích
Tôi đi tìm xanh thẳm nơi nào?
Những ý nghĩ cộ kĩnh
Như dây leo bám víu vào bức tường mang tên hoài niệm
Chẳng có gì mới hơn!
Thơ xin chết lâm sàng
Để hoá hồn vào hạt giống yêu thương
Mong ngày mai bật chồi cho ý nghĩ xanh hương.
Thế giới bao la bao điều sống động
Mà ngày của tôi
Mỗi ngày là một câu danh ngôn
Im lặng ngắm thế giới riêng mình
Trong vỏ bọc như pha lê dát mỏng
Mỏng hơn ánh trăng, mỏng như nhịp tim tự nhiên hẫng.
Thương yêu mà nâng niu
Mà tình yêu đôi khi như cát càng nắm càng vơi
Những nghịch lý làm nên cuộc sống
Những tờ lịch quên không xé
Thời gian vẫn trôi đều
Kệ thương yêu, buốt nhói.
Tĩnh lặng là đêm xuân
Chỉ có thể lắng nghe bằng tâm hồn tha thiết
Vọng âm nhựa cây âm thầm thành hình hài lộc biếc
Những trái tim đa cảm đa âm
Đất nước thân thương của tôi
Trái tim rừng trái tim biển có ai nghe nhịp thở?
ĐỖ THU HẰNG (HÀ NỘI)