Tiếng mèo gào trên những mái nhà// Hun hút đêm sâu/ Dằng dặc nỗi nhớ// Gối đã nhạt hơi người/ Run rẩy ngực trần mộng mị/ Khao khát cồn lên… em yếu đuối.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.
Tháng ba quê bùng lửa gạo
Người đàn bà đội nắng
Len lén trở về giấc cũ thơ ngây
Người đàn bà ôm kỉ niệm chật tay
Vừa đi vừa cúi nhặt những lấm lem ngày cũ
Cay nồng rau răm… triền sông ngập gió.
Ta mất hết ngôn từ
Trước đôi môi nồng nàn
Trước ánh nhìn lửa cháy…
Trái tim thổn thức, rộn ràng
Bàn tay thèm lắm nhọ nhem
Sao cái lưỡi của ta bị ai đánh cắp?
Tiếng mèo gào trên những mái nhà
Hun hút đêm sâu
Dằng dặc nỗi nhớ
Gối đã nhạt hơi người
Run rẩy ngực trần mộng mị
Khao khát cồn lên… em yếu đuối.
Em đứng im nơi đây
Anh cũng đứng im nơi ấy
Vời vợi muôn trùng
Chỉ nỗi nhớ mọc chân
Hối hả
Đi tìm nỗi nhớ.
Điện phụt tắt, đen ùa về trong tối
Con chuột máy nằm dài nghe gió đi hoang
Tim thoảng thốt những hẹn hò đã cũ
Ngọn đèn leo lét trong thăm thẳm mắt huyền
Điện thoại sập nguồn
Về thời nguyên thủy.
Rạn vỡ ánh nhìn theo hoàng hôn hút bóng trên sông
Sóng ôm sóng sao nói lời cô quạnh
Khúc quanh nào ngồng cải đã đơm hoa?
Gim vào phù sa đang bồi lên mươn mướt non xanh
Bờ lở ai hát khúc li tan đắng lòng rau răm mấy kiếp?
Dùng dằng lục bình, dúng dắng bước chân xuân.
Cà phê một mình. Một mình cà phê
Ta uống đắng để tỉnh hay đắng uống ta để sầu?
Hương thơm ám ảnh một ánh nhìn xưa cũ
Mơ môi hôn mà mắt không nhắm được
Cảm nhận hơi người ấm trên da thịt
Cà phê bỗng ngọt lạ lùng.
Em đã đến thành phố của anh, thành phố đầy mưa
Những hạt mưa có ánh mắt anh làm em lạnh tê môi
Em nghe giá băng trên từng sợi tóc
Từng ngón chân buốt nhói sau một lần vấp ngã
Em hóa nàng tiên cá
Mắc cạn giữa biển yêu.
TRẦN THÙY LINH
(CẨM GIÀNG – HẢI DƯƠNG)