Hữu Việt thơ dâng cha & cảm ơn tình yêu

VHSG- Cha ơi, lần đầu tiên con thấy sợ/ Sợ đi vắng lâu, sợ ngủ quên, sợ ngập đầu trong công việc,/ sợ lúc cha cần con không có mặt/ Cha là tuyến một, cha là đê bao, là cột nhà những khi gió bão

THƠ DÂNG CHA

Những bàn chân đã chịu thua những đôi tất
Và những chiếc găng tay đã thắng những bàn tay
                 (Thơ Szymborka trong trí nhớ)

1.
Hôm nay, trái tim cha đang đập những chặng cuối cùng mệt nhọc
Bộ não phi thường bị phù vì một khối u 2,7mm
Đêm qua con thức canh cha, đêm nay lại thức canh
Đêm thì dài mà thời gian ở bên cha ngày càng ngắn lại
Những quyển sách đã quay về giá sách
Dòng cuối cùng cha đã viết xong từ lâu
Những dự định, kế hoạch chưa hoàn thành
Thảy đều vô nghĩa cả
Cha đã sống một cuộc đời kiêu hãnh xiết bao

Cha ơi!
Phải chứng kiến cha héo mòn mà chúng con chẳng làm gì được nữa!
Cha rời ngôi nhà, rời gia đình của cha một sáng thứ Hai
Có đâu ngờ chẳng bao giờ trở về khỏe mạnh
Căn phòng mới xây, cha chưa được ở một lần
Sao với riêng cha, mọi việc bao giờ cũng muộn
Bao giờ cũng thiệt thòi, cũng chịu đựng, hy sinh
Cha bao giờ cũng bận, viết kiệt sức mình
Chính vì thế mà chúng con bội phần thương cha, bội phần xót cha, bội phần đau đớn!

2.
Ước gì đỡ hộ
Cơn nấc của cha
Đỡ luôn gánh nặng
Tên là tuổi già

Ước cha tỉnh lại
Con đưa về nhà
Đi đâu thì cũng về nhà
Vội gì hả cha!

Ước cha nói được
Bất cứ câu gì
Bất cứ điều gì
Con cũng xin nghe

Thương cha hiền lành
Tính thường hài hước
Giận thay cơn nấc
Nó cười, cha đau!

3.
Phòng số I hôm nay vắng khách
Không bệnh nhân vào, ra nghĩa là
Không có thêm những nỗi đau
Nhưng cũng không thêm niềm vui nào hết!
Những người khỏe mạnh được phép thiếp đi
Chỉ có những chiếc máy thở vẫn luôn cảnh giác
Trước những điều bất trắc
Thi thoảng lại cất lên một vài hồi chuông
Nhắc về ranh giới mong manh
Sự bấp bênh giữa cuộc sống và cái chết
Lôi ta ra khỏi giấc mơ lạc quan về với hiện thực lạnh lùng.

4.
Lại thêm một người sắp sửa ra đi
Lần này ở giường số 6
Cuộc điểm danh ngẫu nhiên của tử thần
Hay là giải thoát?
Khỏi nỗi đau của một kiếp người
Lấy đi niềm vui?
Hay mang đến một sự thật
Rằng,
những điều tốt đẹp, vui tươi, hạnh phúc, gia đình…
chỉ là tạm thời
Và ông trời có thể lấy đi bất cứ lúc nào ông ấy muốn
Vì vậy
Nếu định làm gì cho những người thân yêu
thì phải làm ngay
Trước khi quá muộn.

5.
Ngồi và nắm tay cha suốt đêm dài
Có lẽ đây là lần đầu tiên con được nắm tay cha lâu đến thế
Cha còn dành cho con bao nhiêu đêm nữa, hở cha?
Những ngón tay gõ hàng ngàn trang sách!

Nâng cha trên tay
thấy mỗi ngày mỗi nhẹ
những thớ cơ nhão ra, tan biến vào vô hình
Sự sống đang từ chối chính nó
Trong cơ thể héo mòn thương nhớ của người thân
Mỗi lần cha mở mắt
có thể trở thành sự kiện cho mẹ và chúng con kể suốt một tuần
Cha ơi, cha không thể chết!

6.
Đã có bao nhiêu người ngồi
dưới vòm cây long não bệnh viện Việt-Xô
Bất lực chờ
tin xấu của người thân…
Những tán cây xanh ngần
đang chậm rãi phủ lên cái chết
Khi ngày lịm dần
Lũ dơi bay ra mở đầu đêm chập chờn những bóng ma

7.
Cha ơi, lần đầu tiên con thấy sợ
Sợ đi vắng lâu, sợ ngủ quên, sợ ngập đầu trong công việc,
sợ lúc cha cần con không có mặt
Cha là tuyến một, cha là đê bao, là cột nhà những khi gió bão
Đêm nay con ngồi đếm từng nhịp thở của cha
Không còn giật mình, không còn tiếng rên
Chỉ có mênh mông lặng im
Cho đến khi ngày mới bắt đầu.

Tháng 6 năm 2007

 

TÌNH ĐẦU

Người con gái ta yêu đối với thiên hạ chỉ là

một người con gái, nhưng với ta là tất cả.

                                        (L.Đ)

Lần đầu gặp nhau tình đầu chưa có

Chỉ nhớ mắt đầm má non tay nhỏ

Chiều vẩn vơ leo tầu điện trốn về nhà

Tối lẽo đẽo theo trăng về nẻo nhớ

Môi rằm đầu run bắn nụ hôn mơ

Bím thắt tóc đôi

Miệng cười trong vắt

áo sáng hồn nhiên ngực hiền mây ấm lòng lành

quyết liệt nhân từ long lanh…

Có phải yêu từ ngày chưa biết em ?

Ước cùng sinh trong một gia đình

Để được sống bên nhau từ nhỏ(1)

Ước sánh vai rạng rỡ vào đời…

Tại sao không ? Mãi mãi thuộc về nhau

Chung ở chung ăn chung nằm chung mặc

Chung vui buồn chung bất trắc chung cơ may

Chung cả những điều không chung được nữa!

Nhiều lúc thèm

thẳng xe

nhà em gọi cửa

Em hiện ra trắng trong như nỗi nhớ

Như một nghi ngờ… Và rạng rỡ

Ước gì lại thuở hai mươi

Đèn trăng gối đầu

Đêm thâu tóc xõa

Lòng lim tin không khóa bao giờ…

Nhưng quá khứ của chúng mình cũng giống nhiều quá khứ

Nếu không dang dở, mới thật tình đầu…

_______

(1) Mượn Nhã ca

Nhà thơ Hữu Việt

TRÊN ĐỒI GẤU MẸ

 

Cả rừng lá ào ào trút xuống

Như muôn mũi kiếm vàng đang hướng vào ta

Ta ưỡn ngực giang tay không sợ hãi

Đón kiếm vào lòng và mở lá ra

 

Hôm nay đứng trên đồi Gấu mẹ

Nghe tiếng trống năm xưa của người da đỏ, giật mình

Dưới chân dòng Mississippi mênh mông

Những thổ dân chèo thuyền bắt cá còn không?

 

Người châu Âu đến chiếm đất này

Đuổi những thổ dân hiền lành đi biệt xứ

Rồi dựng ở đây tượng đài

Về cuộc đời của người da đỏ!

 

Ôi những tượng đài, ngươi cũng thật mỉa mai

Làm hỏng cả mùa thu trong ta

Cả rừng lá đang ào ào trút xuống

Đau đớn.

Indian Mound, Iowa

15.10.2001

 

CẢM ƠN TÌNH YÊU

 

Cảm ơn em đã dành anh một tối váy hồng, môi ngọt

Một trời sao tíu tít ở trên đầu

Gió chớm thu, da mịn, áo mềm nách thơm mùi lạ

Ánh đèn đêm hoa xạ tự nhiên hương

 

Cảm ơn em rộng lượng ôm anh vào lòng

Tan biến hết những tháng ngày vật vã

Em đã yêu anh, anh đã rất yêu em

Như buổi đầu tiên, như lần sau cuối

 

Anh nhớ quá đêm mưa, phố lụt, ghế lạnh ta ngồi

Mà đập ấm đôi con tim một nhịp

Bản tình ca chưa viết hết trao em

Cứ ngân lên, ngân lên dịu dàng, da diết

 

Cảm ơn hồ đầy, hàng cây, những đôi tình nhân không dứt nổi nhau

Đêm chật quá, những dặm dài thương nhớ

Anh xin mang môi thơm vào giấc ngủ

Chờ đến bình minh mở sáng một ngày huyền

HỮU VIỆT

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *