VHSG- người đàn ông buông tay/ thả nước biệt tăm/ sủi đau qua trang chữ/ đọc buồn lửng bật tiếng thở dài/ bàn phím đêm lách cách… có lẽ nào
CHỈ CÓ SẺ NÂU
sẻ nâu lại đứng trước cửa
giương mỏ và ngậm lấy nỗi kinh hoàng
hằng ngày mỗi khi tản mạn sáng
tôi thụt sâu hơn vào bên trong phía cửa
khi sẻ nâu rao mỏ chờ tôi
không còn gì sáng nay
tôi làm đổ thói quen
bữa điểm tâm im lặng và chực trào luộm thuộm
đến bao giờ mới trọn vẹn
tôi mong một cái nhìn
sẻ nâu lại đứng trước cửa
nhánh lông bàng hoàng
NẾU…
lần cuối cùng
chúng tôi ngắm bình minh
rồi hoàng hôn cũng từ đó xuất hiện
tôi không còn gọi lần đầu
những tiếng nói rời rạc
tôi đang cầu cứu ngày xưa
chúng tôi thực sự chết nhau
thực sự đang nổi trôi
bằng hơi thở thực tại
có một ngày thử nghiệm
tôi quăng điện thoại vào trong chờ đợi
tôi mong tiếng chuông
thực sự nó đã tắt thở
nếu phía ngày mai
nếu ngay hôm nay
rồi sao
DẤU CHẤM HỎI CUỐI DÒNG TRÔI
có lẽ nào
nước mắt buộc cuộc tình kí ức
người đàn bà neo dòng nhớ cạnh bờ thương
độc mộc hóp cơn ho khắc khoải
vá chằng lớp cũ chiếc áo gia đình
mải miết lênh đênh
có lẽ nào
nhả khói trên mái đầu
người đàn ông ôm bổn phận siết trắng
bằng cái bóng vô hồn
xếp mốc gối chăn
có lẽ nào
ngừng trôi một dòng dĩ vãng
tán nhuyễn đơn thuốc
không qua nỗi cỏ lấp cái nhìn khắc khoải
người đàn ông buông tay
thả nước biệt tăm
sủi đau qua trang chữ
đọc buồn lửng bật tiếng thở dài
bàn phím đêm lách cách… có lẽ nào
NGHE THỤY
chúng tôi bỏ cuộc
khi chạy cùng nhau trên con đường dát đầy hơi thở
bóng của lặng im bủa lấy
vụn vỡ như từng mẩu bánh mì điểm tâm lạnh ngắt
ngạch cửa in nhiều dấu chân
vẫn riêng lẻ đôi chân dẫu đều đặn gõ bước
chúng tôi bỏ cuộc
khi con chim bói cá không đậu trên cọc nhọn trăm năm

MẠCH RỜI
1.
người hàng xóm , tôi chưa một lần nói chuyện
vừa trút ngày chủ nhật bằng hơi thở sau cùng
sau cơn đột quị
dưới vòm lá me bà vợ định hỏa táng ông
bà biết ông sẽ ngủ sâu hơn với những gì thân thuộc
cây me ấy ông trồng
dự định trái sẽ ngọt hơn
người hàng xóm của tôi trong lần chủ nhật
trượt khỏi trần gian
2.
lũ trẻ chơi với con trai tôi
chúng tới từ căn nhà đủ che bầu trời
đủ cho chúng lớn lên nguyên vẹn
chúng sạch sẽ và tươi thắm
bọn trẻ uống nước ngọt ăn kẹo và bắn bi
giọng cười lịm như mật mía
chúng có vẻ thân nhau
mẹ chúng gọi
tiếng gọi mang điệu giận dữ
con trai tôi
một mình với hòn bi màu xanh
3.
nói như thế nào nhỉ
icon mặt buồn bạn thả khi tôi post lên facebook một dòng trạng thái
mình vừa mất một trái tim
có lẽ không cần thiết – bạn khuyên
tôi còn hơi thở để thả icon mặt cười
KHÚC MƯA RỜI
1.
có mưa
từng sợi nắng trốn vào mưa
không hiểu sao mưa lại xoắn
tổng cộng là nhiều đợt
gã nghĩ khi dứt mưa
lũ nhái sẽ dậy thì
con mương cạnh nhà đang phì phò
gã mơ về đàn cá giao ban
cơn nấc cuối
mưa trượt
2.
Lũ mối bay ra từ hốc gỗ mục
Đục cho hết mùn
Tôi vén cái nhìn kinh ngạc
Mối chết từng đàn
Chúng tự tử sau trận mưa
Hình như bị ngạt
Có lẽ
3.
Tôi đoán mối chết vì uống quá nhiều a xít
Từ đụn mây có màu khói xám nhả lên từ ống khói công nghiệp
Khẩu trang bịt lại mồm bò đang nhai cỏ
Đồng hoang
Tôi mộng du nhảy múa sợi dây mưa
Chúng mát như làn hơi thiếu phụ bỏ hoang
Rồi ngã trên đó phập phồng
4.
tôi hỏi ngày hôm qua
hắn xách lời hứa cùng nhau uống rượu dưới mưa
một chầu mưa lướt khướt
tôi ngã trong cơn chuẩn bị
ngày hôm qua phớt lờ sau voan nắng vừa lên
tôi ngồi nhấp rượu
giữa khối mây đen trời bắt đầu tâm sự
hắn khóc vì đã tới thì
tôi lướt khướt và mưa vần vũ
chúng tôi thành bong bóng phập phồng
rộp dưới chân người
NGUYỄN HỮU TRUNG