VHSG- Nhà thơ Phạm Phương Lan sinh ngày 13.4.1973 ở Hà Tĩnh, từng gắn bó với thành phố Cần Thơ, hiện sống và làm việc tại TPHCM, đã xuất bản 5 tập thơ, thành viên của nhóm chủ trương sáng lập trang Văn Học Sài Gòn. Chị cũng vừa khai trương Clivia coffee ở quận Tân Phú, một địa chỉ mới cho giới văn nghệ sĩ hội tụ sau đại dịch Covid-19. Chúc mừng sinh nhật nhà thơ Phạm Phương Lan, VHSG trân trọng giới thiệu chùm thơ của “Người đàn bà đa đoan” nhiệt thành và năng động.

Hoang đàng ngày xanh
Đêm qua em mơ thấy anh
Ngày xanh trải dài ánh mắt
Nắng vàng thơm làn môi mật
Chớm vành môi ngoan nồng nàn.
Ngày xanh xanh những xốn xang
Mơ bàn tay ai chạm khẽ
Vạch phấn chia đôi băng ghế
Bỗng dưng phút chốc vô hình
Ngày xanh xanh đến lung linh
Khoảng trời trong ngần mơ ước
Giá anh về trong mơ được
Chắc là mây đan gối hồng.
Chắc là ngọn gió mông lung
Vô tình đánh rơi dải yếm
Ngọc ngà ngại ngùng e thẹn
Ngày xanh phút chốc hoang đàng.
Người đàn bà đa đoan
Những chùm phượng cuối đông
Vươn chấm đỏ giữa nền trời xanh biếc
Đốm lửa nhỏ thắp ngày đông giá buốt
Lung linh, ấm áp giữa đời.
Không khái niệm mùa hoa, màu sắc rong chơi
Em thuộc về miền thiểu số
Người đàn bà thơ ẩn trú trong em như là cơn gió
Du dương thổi suốt bốn mùa.
Em thắp đèn, nhóm lửa trong mưa
Thổi ào ạt giá băng lòng ai ngày bão nổi
Gieo ngọn nguồn yêu thương chờ bình yên ngày mới
Khoe nụ cười từ trong trái tim đau.
Người đàn bà thơ kiêu hãnh
Vượt đau khổ úa nhàu
Vẽ vào cao xanh áng mây bồng bềnh trắng muốt
Chấm đôi mắt đen huyền thảng thốt
Bật tiếng khóc, cười, sướng, khổ nhân gian.
Em
Mãi cứ
Đa đoan…
Giữ lửa thời @
Ngọn lửa bập bùng nhấp nháy
Bên trong những chụp thủy tinh xanh, đỏ đủ màu
Không phải đèn dầu
Cũng không bùng lên từ củi
Thậm chí ngọn lửa từ sợi tóc cháy đỏ cũng đã lỗi thời
Bây giờ là ánh lửa (giả tạo) phát ra từ sự gặp nhau của những hạt electron trái dấu
Có vậy thôi
Chỉ có em vẫn chong đèn đau đáu
Nhìn thấu xa xôi
Ngoài kia bầu trời nhấp nháy những vì sao đổi ngôi
Không có lửa, chỉ có những cặp mông núc ních, những bầu ngực
căng tròn như quả bóng, những cặp môi đỏ mọng rực hồng
Có bàn tay thon, mười ngón nhọn dài, móng màu xanh, vàng, tím, đỏ
Sục sạo khắp cơ thể anh, đặc biệt nơi gần cái bóp da dày cộp khẳm tiền
Hôm qua anh gặp gỡ bạn hiền, nay đãi khách, mai tiệc tùng đối tác
Gà gáy canh ba, anh trở về loạng quạng
Nhem nhuốc những son, những rượu, những mùi
Những nút cài chẳng đúng nơi
Như anh vẫn đi lạc vào nhà mình mỗi tối
Em vẫn đợi anh qua ánh lửa hồng – lửa không hề có khói
Cũng không cần hỏi vì sao
Em mặc định mình phận giữ lửa cho tròn dù lửa kia như một giấc chiêm bao
Hạnh phúc thời @ có bao nhiêu phần thật?
Tổ ấm không phải là nơi bình yên nhất, nơi vỗ về, ru mát cuộc đời ta
Tổ ấm bây giờ được hiểu là nơi đặt những bộ ghế sô pha,
có gối nệm, có ô sin và vợ
Có con nhỏ cắm mặt hàng giờ vào tivi, ipad
Em giữ lửa cũng trở nên giản đơn, không phải làm nhiều
Chỉ cần lặng lẽ xem mình như cái bóng in trên một tấm vách ngăn
Không phải nhọc nhằn làm bữa ăn
Bởi mấy khi có anh về nhà đúng bữa
Sống cùng nhà mà chẳng gặp mặt nhau
Nhớ phát điên lên facebook càu nhàu
Buồn thất thểu, vào zalo thở than, trò chuyện
Giữ lửa thời nay chỉ cần làm một việc
Không mở lời nói hai chữ “li hôn”
Ai nói vào ra hai chữ dại khôn
Em mỉm cười – không biết…
Nhớ anh
Trăng thi thoảng vén mây
Ngắm trần gian lõa thể
Em thi thoảng dặn lòng
Nỗi nhớ anh lặng lẽ.
Mây giật mình lối rẽ
Đi về đâu không cùng
Em giật mình cũng thể
Chốn cô phòng không anh.
Nỗi nhớ thì rất xanh
Mây cầu vồng bảy sắc
Trái tim màu ngờ nghệch
Chiều loang loang sương mơ.
Em loang mùa ngây thơ
Anh hoang đàng cuồng khát
Cuộn sóng tràn ào ạt
Ngấu nghiến bến bờ nao.
Ừ sóng cứ lao xao
Nỗi nhớ anh lõa thể
Chỉ lòng em dâu bể
Chiều ngưng trôi hoang tàn.
Nỗi nhớ anh cũng thể
Cơn gió chiều hoang mang.
Gieo một nụ yêu
Em gieo ngày vào nắng
Ửng hồng đôi môi xinh
Mắt biếc thì lóng lánh
Nụ thơm đậu trên cành.
Em gieo ngày vào anh
Ngẩn ngơ thì nhung nhớ
Phương trời xa cách trở
Đào phai dấu nhạt nhòa.
Xuân gieo vào bao la
Ngát hương thơm ngày mới
Hạt mầm gieo mong đợi
Nụ yêu thương vỡ oà.
Đợi
Ta đợi gì vào những đêm thương
Hơi nước nhẹ tênh vất vương mặt lá
Mắt xanh thẳm nhìn trời khuya lạnh giá
Hơi sương
Ta đợi gì từ những cơn mưa
Quăng quất hằn lên vai gầy run rẩy
Giông tố quặn thắt lòng ai thấy
Sắt se
Ta đợi gì khi cạn những tiếng ve
Buồn giăng mắc lối về không hẹn ước
Hè cháy rụi trang giấy hồng mơ ước
Tan.
PHẠM PHƯƠNG LAN