Thơ 1-2-3 Đặng Toán: Đảo như những chiếc cúc trên tấm áo biển Đông

Chúng được đính bằng tình yêu Tổ quốc// Đảo như những chiếc cúc trên tấm áo biển Đông/ Giữ ấm thân mình đất nước.// Trăm đời gió rập rình phương Bắc/ Làm sao xóa ngàn sóng mênh mông/ Những chiếc cúc đảo xanh bão giông không thể bứt!

Nhà thơ Đặng Toán ở Thái Bình

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Chúng được đính bằng tình yêu Tổ quốc

 

Đảo như những chiếc cúc trên tấm áo biển Đông

Giữ ấm thân mình đất nước.

 

Trăm đời gió rập rình phương Bắc

Làm sao xóa ngàn sóng mênh mông

Những chiếc cúc đảo xanh bão giông không thể bứt!

 

“Chiều biên giới em ơi…”(*)

 

Cưỡi sương, cưỡi mây tuần tra trên núi

Miên viễn bao mùa… Nhớ khói bếp quê xa…

 

Chiếc ai-phôn tưởng nối gần khoảng cách

Có ngờ đâu sóng chập chờn được, mất

Tiếng yêu thương đành nhiều lúc chưa tròn…

(*) Thơ Lò Ngân Sủn

Lớp của thầy giáo quân hàm xanh

 

Học trò đứa cao, đứa thấp

Đứa địu theo em, đứa vừa viết vừa ngủ gật…

 

Thầy thành cô bảo mẫu

Tay đưa võng mềm như chưa từng cầm súng

Con chữ nhọc nhằn mọc ở giữa yêu thương…

 

Cảm xúc bên hồ Hữu Tiệp

 

Xác B-52 xé rách mặt hồ

Nước cứ biếc như ngàn đời vẫn biếc

 

Mấy chục năm chiến tranh ngủ im rồi

Quá khứ đang dần dần gỉ sét

Mơn mởn sen hồng phủ vết thương xưa…

 

Trước ruộng bậc thang

 

Cây lúa nơi đây quá đỗi nhọc nhằn

Phải leo tít tận lưng chừng núi…

 

Vành khăn của gió rập rờn

Từng bậc tươi màu nguồn cội

Một nét đồng bằng ấm đại ngàn xanh…

 

ĐẶNG TOÁN

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *