Thơ 1-2-3 Đoàn Thị Diễm Thuyên: Những ngày thành phố im lặng

Thành phố đánh mất những thanh âm ồn ào// Bởi một kẻ cắp vô hình và vô ngôn/ Chỉ gieo rắc nỗi sợ hãi, sinh sôi từng ngày// Nỗi sợ hãi không thanh âm, mà như xuyên qua từng phận người/ Quyền lực không đáng sợ bằng loài vi rút vô tri/ Chỉ chúng ta biết cần lại những ồn ào đã từng phiền toái

Nhà thơ Đoàn Thị Diễm Thuyên

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

 

Thành phố đánh mất những thanh âm ồn ào

 

Bởi một kẻ cắp vô hình và vô ngôn

Chỉ gieo rắc nỗi sợ hãi, sinh sôi từng ngày

 

Nỗi sợ hãi không thanh âm, mà như xuyên qua từng phận người

Quyền lực không đáng sợ bằng loài vi rút vô tri

Chỉ chúng ta biết cần lại những ồn ào đã từng phiền toái

 

Anh nhắn cho em một dòng tin trong im lặng

 

Chỉ để đánh dấu là anh còn nhớ đến em

Em hồi đáp, nghĩa là em vẫn sống

 

Mỗi ngày có rất nhiều dòng tin hiện lên trong hộp thư

Là nỗi lo của nhiều người về em đang ở trong tâm dịch

Em không nhận thêm nỗi lo nào từ sự im lặng của anh

Sài Gòn lặng im mùa dịch. Tranh của họa sĩ Lê Sa Long

Im lặng và cầu nguyện

 

Thót tim với con số hiện lên hàng ngày về ca bệnh mới

Thót tim với dòng tin: “Người nhà em dương tính rồi!”…

 

Thành phố giãn cách để hy vọng sớm ngày bình yên

Cái chết ám ảnh từ xứ khác giờ ập về nơi tôi sống

Nguyện cầu an lành cho chúng ta, và tự ý thức chính mình

 

Nén tất cả nỗi nhớ con vào im lặng

 

Chờ dịch bệnh đi qua, con về lại nhà mình

Quê hương ông bà chắc thương con mà chở che hơn phố

 

Mẹ cũng an lòng, dù thèm quá cái ôm

Những cuộc gọi ngày thưa dần, đêm nỗi nhớ dày lên

Im lặng ứa trào nhiều nỗi niềm hơn cả những gì mẹ nói

 

Sài Gòn, 7.2021

ĐOÀN THỊ DIỄM THUYÊN

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *