VHSG- “Ai thay màu rừng vàng biển bạc/ Ai làm núi chẳng còn cao, sông chẳng còn trôi/ Còn gió thốc lá rơi phận người tả tơi mưa như nước mắt?”. Những hy sinh mất mát do thiên tai gây ra liệu con người có trách nhiệm gì không? Nếu có, thì cụ thể đó là ai? Đoàn Thị Diễm Thuyên cũng nhận ra rằng, tất nhiên không chỉ câu chuyện thời sự mà câu chuyện cả đời sống trên thế gian này: “Thừa nhận mình sai khó quá/ Cái tôi được lấp liếm bằng những lời bao biện/ Lỗi lầm bị hạ huyệt lấp đầy, bia mộ khắc từ Sai”…

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Hàng tháng, Ban biên tập VHSG sẽ chọn những Chùm thơ 1-2-3 hay để trao Tặng thưởng, ưu tiên khuyến khích những tác giả có nhiều chùm thơ được chọn đăng. Giá trị tặng thưởng gồm tiền mặt và quà lưu niệm.
Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Dược phẩm Phú Mỹ – PMPHARCO, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ.
Phận người mỏng như lá mùa giông bão
Những ngôi nhà bị chết yểu trong dòng nước lũ
Những phận người bị bức tử trong ách thiên tai
Ai thay màu rừng vàng biển bạc
Ai làm núi chẳng còn cao, sông chẳng còn trôi
Còn gió thốc lá rơi phận người tả tơi mưa như nước mắt?
Những tổn thương rồi cũng thành vô nghĩa
Khi chúng ta vạ vật cảm xúc qua những ngày bi lụy
Vì một tình yêu khuyết tật
Những vá víu ký ức cũng trở thành mảnh vụn xấu xí
Trái tim đau không còn hồi được nhịp đập thuở ban đầu
Đành nén lại cho bung vỡ hết muộn phiền rồi mình sống khác
Trên đảo hận thù không có vết kim cương
Ta đem sự hằn học, căm ghét làm vũ khí xâm chiếm
Giết chết bao dung trên hòn đảo hận thù, thành bá chủ
Chẳng có kho báu, tình yêu nào mang hình kim cương
Thù hằn không giữ được đám đông tươi vui, sự sống ý nghĩa
Lẽ phải bỏ đi, ta cô độc trên vũng lầy nhân quả
Hãy từ bỏ thói quen đổ lỗi
Bởi lẽ không có điều gì hoàn hảo nào trên thế gian
Khi ta nhìn mọi thứ bằng ánh mắt dè chừng, soi mói
Thừa nhận mình sai khó quá
Cái tôi được lấp liếm bằng những lời bao biện
Lỗi lầm bị hạ huyệt lấp đầy, bia mộ khắc từ Sai
Ngày vui không bao giờ là mãi mãi
Nó chỉ như những giọt sương đọng trên lá cùng nắng mới
Rồi sẽ tan sau khi long lanh
Chỉ có những điều ước khiến chúng ta khát khao tìm sương
Chúng ta tụ hơi nước từ những nhọc nhằn tươi vui thành sương
Bằng ý nghĩ và những điều giản đơn từ chân – thiện – mỹ
Sài Gòn, 10.2020
ĐOÀN THỊ DIỄM THUYÊN