Khờ dại lặng im// Trong khoảnh khắc đất trời ngừng hơi thở/ Ta ngỡ là thiêng liêng// Rồi từ đó phải học cách lãng quên/ Học cách lặng im trước cả điều chua chát/ Chỉ trong cổ tích, người hiền kẻ ác mới phân định rạch ròi.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Khờ dại lặng im
Trong khoảnh khắc đất trời ngừng hơi thở
Ta ngỡ là thiêng liêng
Rồi từ đó phải học cách lãng quên
Học cách lặng im trước cả điều chua chát
Chỉ trong cổ tích, người hiền kẻ ác mới phân định rạch ròi.
Người đàn bà đi qua cơn lũ
Nhặt từng mảnh vỡ
Ghép lành nguyên
Cố chấp tin đó chính là bình yên
Khờ khạo tin kiên trì và mặn nồng luôn đồng nghĩa
Như con thiêu thân lao vào ngọn lửa tự đốt cháy mình.

Chẳng biết tự khi nào
Em tự huyễn hoặc rằng có một thế giới màu xanh
Ở đó quanh năm bốn mùa lá hoa tươi tốt
Nhưng rồi một ngày mưa giông bất chợt
Trong khu vườn lớp đất vẫn ráo khô
Nơi ấy khoảng trời ngày xưa chưa bao giờ cũ.
Ta đâu còn trẻ nữa
Nhắc đến thề hứa chợt bật cười
Buồn giữ lại vui chia đôi
Lặng im trước những lời hoa mĩ
Hoài nghi cả tình cảm thiêng liêng thuần tuý
Thận trọng với ý nghĩ riêng mình
Bao nhiêu tiền một mảnh bình yên
Người ra giá ta sẽ mang đời mình đánh cược
Lúc vui ngỡ buồn, tưởng được hoá mất
Ngược xuôi tất bật, bình thản an yên
Trong giấc cô miên thương loài đi lạc
Có thật không ngày mai sẽ khác…
Em không chứng minh gì đâu
Có phải đã từng đau nên muốn em đưa ra bằng chứng
Anh thận trọng với cả giọt nắng rớt xuống bờ vai
Chắc hẳn em chưa đúng nhưng đâu nghĩa là sai
Trên đời này có ai yêu mà luôn cảnh giác
Nên chúng ta vẫn nhắc về câu chuyện Mị Châu…
HÀ NGUYÊN