Ngọn gió đưa hương chờ cây lúa ngậm đòng// Thời tiết lại co ro giữa ngày đang sốt/ Những con đường khuất lấp cả mùa xanh// Cơn mưa lạc chiều theo đêm dài mị mộng/ Con dế buồn gáy giọng hư vô/ Gọi người về một thoáng đã trăm năm.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Chảy đi sông Cái ơi!
Nỗi buồn trôi theo giấc mơ thủy sinh
Lời của sóng đang chìm dưới đáy
Cánh buồm xưa đói gió một chiều nào
Sông vẫn lặng nhìn
Con nước quê mình đang úp mặt vào đêm
Cơn mưa bạc lòng nhểu xuống tháng năm
Sênh sang bài phúc âm của lá
Con tim yêu thương gõ nhịp đang chùng
Từng nỗi nhớ ly thân
Bàn tay mỏi
Vói tới niềm chia xa

Tháng tư đi qua còn ngan ngát một mùi chiều
Cơn gió lầm than ru mình trên từng chiếc lá
Mùa hạ vàng khô như cánh đồng gặt muộn
Con đường đê sạm nắng nhớ gì những bàn chân ly hương
Gương mặt quen thân còn hằn lên từng dấu hỏi
Người đi qua nhau có thấy xứ sở của nỗi buồn
Ngày vẫn đi qua với mưa nguồn chớp bể
Dòng sông tuổi thơ còn cất vó nỗi buồn
Con đò xưa chở mùa thu qua bến khác
Niềm tin còn hôn mê trong góc khuất của đêm dài
Giọt lệ khô xốn lòng rơi vào đáy mắt
Hơi thở kiệt cùng lại tràn xuống cơn mơ.
Ngọn gió đưa hương chờ cây lúa ngậm đòng
Thời tiết lại co ro giữa ngày đang sốt
Những con đường khuất lấp cả mùa xanh
Cơn mưa lạc chiều theo đêm dài mị mộng
Con dế buồn gáy giọng hư vô
Gọi người về một thoáng đã trăm năm.
HỒ TRUNG CHÍNH