Thơ 1-2-3 Hồ Xuân Đà: Họ nào biết đâu chân lý ở trong thơ…

VHSG- “Tôi làm thơ chỉ để vui người tình/ Tìm an ủi trong phận cỏ mong manh/ Thế là tôi sống, chẳng cần chi ai nhớ”. Bậc tiền bối Phùng Quán “vịn câu thơ mà đứng dậy”, còn với hậu bối Hồ Xuân Đà thơ an ủi số phận mong manh, dù chị không xem mình là thi sĩ nhưng vẫn thức nhận “Thơ thẩn muôn đời những kẻ ở trên mây/ Làm được gì, khi suốt ngày suy nghĩ/ Họ nào biết đâu chân lý ở trong thơ…”

Nhà thơ trẻ Hồ Xuân Đà

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Hàng tháng, Ban biên tập VHSG sẽ chọn những Chùm thơ 1-2-3 hay để trao Tặng thưởng, ưu tiên khuyến khích những tác giả có nhiều chùm thơ được chọn đăng. Giá trị tặng thưởng gồm tiền mặt và quà lưu niệm.

Chúng tôi chân thành cảm ơn sự tham gia hưởng ứng nhiệt tình của bạn thơ, bạn đọc và các đơn vị tài trợ: Báo Đất Việt, Tạp chí Môi Trường & Đô Thị Việt Nam, Công ty TNHH Sản xuất – Thương mại – Dịch vụ Thiên Bút, Công ty TNHH MTV TMDV Diệp Bảo An, Công ty TNHH TOVI, Công ty TNHH Pilot Design Bags, Công ty TNHH May mặc Lâm Mơ, Cơ sở May mặc Tôn Thẩm.

 

Đêm nhọc nhằn trong tiếng thở

 

Tôi giật mình nhớ chị ở quê xa

Lúc mê lúc tỉnh, chị tìm đến cơn điên

 

Lạ quá, không thể nào tin được

Chị điên thật rồi, tóc cũng đã phai màu

Gồng gánh cuộc đời, tôi chạy trốn cơn điên

 

Tôi không biết làm thơ

 

Tôi cũng không là thi sĩ

Bởi rất nhiều lần tên tôi được xướng lên cuộc họp

 

Thơ thẩn muôn đời những kẻ ở trên mây

Làm được gì, khi suốt ngày suy nghĩ

Họ nào biết đâu chân lý ở trong thơ…

Đêm vừa chạm vào con số mười hai

 

Ngày mới đến rồi, con gà cất tiếng gáy

Nhìn màn hình điện thoại, bao nhiêu là thành tích

 

Vậy mà đêm qua khi trời vừa chạng vạng

Chương trình thời sự, một thanh niên vừa mất

Một trận hội đồng ngạt thở, bởi bạn bè đó thôi.

 

Tôi vịn vào văn không thể để kiếm sống

 

Cũng màn chi chữ danh chán quá trời

Bởi tôi biết, hạnh phúc là được thở, được nói, được yêu

 

Tôi làm thơ chỉ để vui người tình

Tìm an ủi trong phận cỏ mong manh

Thế là tôi sống, chẳng cần chi ai nhớ…

 

Người đàn ông thả mồi câu xuống nước

 

Nhân danh rằng đang tịnh độ trong tâm

Con cá quẫy đuôi đớp mồi trong cơn đói

 

Người đàn ông thản nhiên chiến thắng

Con cá quẫy đuôi, tiếp tục tham mồi

Kẻ có mồi, thanh thản trước sự đói ăn…

 

Đêm 18.11.2020

HỒ XUÂN ĐÀ

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *