Người đàn bà có hai con// Một đứa câm chẳng nói câu gì/ Một đứa biết nói lại kiệm lời có thể.// Đứa câm muốn nói/ Đứa nói được lại câm/ Lời yêu thương sao khó đến nao lòng.

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ.
Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Tôi đứng giữa đồng
Cây ngô vừa nhú mầm
Nắng yếu từng giọt trong ngày giông bão
Tôi đứng một mình
Muốn mình là cây ngô đồng
Mưa gió bão bùng mai lại xanh mơn…
Bà lão già ngồi không vững
Xương cốt lạnh từng đường gân thớ thịt
Những người con chắc đang ngược xuôi vất vả
Bà lão thở dài
Mưa buốt tâm can
Ném xuống đất vài miếng thịt ngon cho chó

Người đàn bà có hai con
Một đứa câm chẳng nói câu gì
Một đứa biết nói lại kiệm lời có thể.
Đứa câm muốn nói
Đứa nói được lại câm
Lời yêu thương sao khó đến nao lòng.
Những con sóng vỗ bờ rêu rao hát
Người phụ chài vui mừng trong lễ hội
Biển mặn cát mịn màng dưới chân
Con sao biển vặn mình trong làn nước
Giấc mơ mùa hè rộn rã tiếng cười vui
Người phu chài hai hàng nước mắt rơi
Những tờ giấy trắng không dám viết
Tôi rất sợ nếu mình phải làm sai
Những tờ giấy trắng cũng sẽ biết đau
Những nhánh rau non mơn mởn
Không thể làm đau nó cho một bữa ăn ngon
Tôi nhẹ nhàng đón nó như với người yêu thương!
HỒ XUÂN ĐÀ