Thơ 1-2-3 Hoàng Hải Phương: Hun hút hố đen lương tâm chới với nghĩ về em

Lỗ cọc nhỏ sâu khủng thế mà em lọt xuống/ Thân xác em gầy teo hay linh hồn mỏng manh/ Đường xuống địa chắc không nhỏ thế?// Thời đại 4.0 mà loay loay hoài không cứu nổi em/ Trí tuệ biếng lười hay bất cẩn tràn lan/ Hun hút hố đen lương tâm chới với nghĩ về em

Nhà thơ Hoàng Hải Phương

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

TẾT VỀ NHÂP NHỔM KHÔNG YÊN

 

1

Tháng chạp trời quê thoáng đãng

 

Mộ người thân dẫy cỏ tâm nguyện sửa sang

Hàng rào keo chặt quang rắn rỏi ken vai

 

Thấp thoáng sau vườn em gội đầu tóc mượt

Đường làng người xa về rón rén bước chân

Nắng thắp vườn rau mẹ xanh mướt lá hân hoan

 

2

Đưa ông táo xong cả nhà vào mùa làm bánh tết

 

Rụng tay nhào bột làm bánh tổ, đổ bánh thuẫn, bánh da

Nóng táp rang nếp làm bánh nổ, nén bánh in,bánh khảo

 

Tận lực chuyên tâm bánh uy tín trong vùng

Cơm đứng hơn làm tằm ngủ thức lơ mơ

Phiên chợ giao hàng thở phào mới sắm mua đón tết

 

3

Đã định không về ăn tết

 

Đêm ngủ thấy dáng mẹ ngồi buồn

Sáng ra đùng đùng mua vé

 

Mẹ lấp lánh vui tự hào

Mùa xuân tràn ra lối xóm

Thương những người nhấp nhổm không yên

Tranh của họa sĩ Tú Ngọc

HỤT HẪNG RƠI NHANH LƯƠNG TÂM CHỚI VỚI

 

1

Hẫng rơi vói hái khóm mít trượt chân

 

Chớp mắt tiếp đất biết mình còn sống

Hãi phút giây không kịp nghĩ được điều gì

 

Nhói sợ đối diện cái chết lạnh tanh

Loé sáng ánh hồ quang vụt tắt

May mắn chiếu thành bà đỡ hạnh phúc vô biên

 

2

Gieo mình từ cao tầng đau đơn

 

Nhiều quan chức chết dễ đầy bí ẩn

Chọn lựa không đơn giản tột cùng bế tắt

 

Kịch bản này không có ngày tranh gianh lên chức

Lúc huênh hoang khệnh khạng quan quyền

Tiếc rằng gieo cái chết sinh sôi tủi hổ người còn sống

 

3

Lỗ cọc nhỏ sâu khủng thế mà em lọt xuống(*)

 

Thân xác em gầy teo hay linh hồn mỏng manh

Đường xuống địa chắc không nhỏ thế?

 

Thời đại 4.0 mà loay loay hoài không cứu nổi em

Trí tuệ biếng lười hay bất cẩn tràn lan

Hun hút hố đen lương tâm chới với nghĩ về em

__________

(*) Tin em bé Hạo Nam rớt xuống ống cọc bê tông sâu 35m

 

NEO GIỮ THUYỀN KỊP CON NƯỚC RONG

 

1

Vượt đồi núi vô Nam câu ca vọng nhớ

 

Mênh mang nước lên từ tốn ngọt lừ bờ

Ghe bồng bềnh nâng đỡ chịu kề nhau

 

Câu xề khu Năm xuống núi kìm nén thở dồn

Nam Bộ cúi rạp nhịp chống xuồng mút mùa sông nước

Vang vọng câu ca tràm bá vai thành rừng nối dài cương thổ

 

2

Ngộ à nha vùng đất tránh xưng tên

 

Cậu hai chú ba ghé nhà cô út mót

Mời một tiếng thôi ngồi xuống mai zìa

 

Cưng cứ tự nhiên ngoại cười có gì dùng nấy

Không khách khí chi gió lộng tứ bề

Đất mới kết thân bao người giấu tên biệt xứ

 

3

Nước rặt vàm sông sình nhóc tráng bờ

 

Con sáo no nê rỉa bộ cánh vía vút bay

Trời ong ong đám chuồn chuồn náo nức

 

Em thong thả lên bờ tiếng chọc ghẹo vọng theo

Ừ mình đẹp sao nhốt hoài chái ghe bứt bối

Anh có quăng dây neo giữ thuyền kịp con nước rong?

 

Saigoncity, 10.01.2023

HOÀNG HẢI PHƯƠNG

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *