Nếu về căn nhà xưa vắng bóng mẹ già// Khi mẹ còn ta vẫn hay quên mình còn mẹ,/ Dành nhiều thời gian cho quán xá, bạn bè…// Ta lớn rồi sao vẫn quá ngây thơ/ Một mai kia không còn bóng mẹ/ Vu lan về chỉ biết khóc thương!

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Nếu về căn nhà xưa vắng bóng mẹ già
Khi mẹ còn ta vẫn hay quên mình còn mẹ,
Dành nhiều thời gian cho quán xá, bạn bè…
Ta lớn rồi sao vẫn quá ngây thơ
Một mai kia không còn bóng mẹ
Vu lan về chỉ biết khóc thương!
Nuôi một hai đứa con cũng đã nhọc nhằn
Nếu ta yêu con cái ta vô bờ vô bến
Thì cha mẹ ta cũng yêu ta vô bến vô bờ
Mẹ cha chăm bẵm tháng ngày nuôi nấng
Nay ta lớn khôn đi khắp phương trời
Nghĩ thương mẹ cha ngày xưa với một bầy con nhỏ.

Dã sử trường tồn vì không hề gian dối.
Là nhà văn có quyền mộng mơ, hư cấu
Là sử gia phải thật chính trực, công tâm.
Người viết sử phải viết bằng sự thật
Lịch sử hiện lên như chính nó diễn ra
Sử gia cong ngòi làm lịch sử còn nhiều nghi vấn.
Tình yêu chẳng thể để ai thay!
Khi yêu ai ta thật sự muốn người hạnh phúc
Nhưng đó chỉ là kiểu hạnh phúc theo cách riêng ta!
Ta hay nói: sẽ làm tất cả cho người mình yêu hạnh phúc
Nhưng đâu ai để người khác làm cho người yêu mình hạnh phúc!
Yêu một người là muốn sở hữu cho riêng mình thôi!
HUỲNH KHANG