Thơ 1-2-3 Huỳnh Thanh Liêm: Hò hẹn yêu đương mất lối đi về

Khẩu trang bịt mất phố// Vỉa hè ngóng những bàn chân quen biết/ Đâu rồi lao xao tiếng Việt xen lẫn Tây, Tàu?// Vắng hoe những khoảng chiều chém gió/ Hò hẹn yêu đương mất lối đi về/ Nhịp sống khật khừ lằn ranh đỏ. Dòng đời khắc khoải… xanh!

Nhà thơ Huỳnh Thanh Liêm

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

 

Khẩu trang bịt mất phố

 

Vỉa hè ngóng những bàn chân quen biết

Đâu rồi lao xao tiếng Việt xen lẫn Tây, Tàu?

 

Vắng hoe những khoảng chiều chém gió

Hò hẹn yêu đương mất lối đi về

Nhịp sống khật khừ lằn ranh đỏ. Dòng đời khắc khoải… xanh!

 

Mùa thu không mong chờ

 

Bão bùng, mưa lũ tràn về

Cuộc mưu sinh đang gồng mình đi qua nguy nan

 

Còn liệu bề “sống chung với lũ”

Mùa thu, lũ rồi chồng lên lũ

Em sợ… lá vàng không kết nổi thành phao

 

Nỗi nhớ quẩn quanh nỗi nhớ

 

Xa cách, đợi chờ – dịch dã bốn bề ngăn trở

May mà còn điện thoại thông minh

 

Cả tiếng cả hình, dẫn truyền cho nhau hơi thở

Vẫn cứ muốn cái smartphon làm nhiều hơn thế nữa

Một vòng tay, nụ hôn nồng cháy… online

Tranh của họa sĩ Nguyễn Tân Quảng

Em đừng ngại ngần xa cách, mênh mông

 

Tia nắng của rạng đông dù ở đâu cũng tìm tới

Cho mỗi ban mai rạo rực, yên lòng

 

Bình minh đó, trong tim anh mỗi ngày háo hức

Vỗ về đêm đã đi qua với từng điều em thao thức

Bình minh đỏ rực – mỗi ngày em ở đó cùng anh

 

Ta ngắm em

 

Áo đỏ chói ngời

Bờ sông vắng

 

Giận dỗi chiều buông nhạt nắng vàng?

Còn chưa hiểu vì sao em tươi tắn

Mây hờn gió thẹn cũng đi hoang

Người đẩy xô ta vào đơn độc

 

Hay ta chọn lấy một mình

Vẫy vùng giữa băng giá lặng thinh

 

Trong mơ đứa trẻ khóc, giọt nước mắt đàn ông

Nước mắt ngược vào nỗi đau ở chỗ tột cùng

Cô độc, lạnh lùng, con sói đi tìm đốm lửa bao dung

 

Diệu vợi và lả lơi

 

Chuyện của muôn đời

Người ta muốn nhận ra mình đẹp

 

Điệp khúc không lời

Mọi lúc mọi nơi

Làm dáng với đời

 

Chang chang sáng trắng

 

Đun rang nhà cửa

Đêm phụng phịu vùng vằng

 

Ngày chao chát ong ong

Đỏ vằn đôi mắt phanh trần

Xanh trong, lồng lộng… chợt gần mây xa

 

HUỲNH THANH LIÊM

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *