Thơ 1-2-3 Lê Thanh Hùng: Có hay không một lối sống tật nguyền?

Khi người ta học đến một mức độ nào đó// Thì mới biết là mình ngu dốt/ Sự thật bao giờ cũng đơn giản hiển nhiên// Trong dòng chảy cuộc đời từ góc cạnh khởi nguyên/ Cứ ngỡ cái gì mình cũng biết, lỡ một thời bồng bột/ Có hay không một lối sống tật nguyền?

Nhà thơ Lê Thanh Hùng

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Mũi Né có một ngày biển động

 

Con sóng xoay ngang như gận dỗi bãi bờ

Cánh chim đơn côi bay theo chiều gió lộng

 

Tím nắng hoàng hôn trống vắng bơ vơ

Em ngồi ngắm bờ xa, con sóng chạy

Chợt vỡ oà, nắm tay anh cuống quýt ngẩn ngơ…

 

Em tái nhợt

 

Cơn mưa chiều bất chợt

Trắng xoá đồng sâu, từng bước run run

 

Lối trợt, đường trơn cơn mưa dầm dai dẳng

Vạt mây xám giăng ngang khung trời nằng nặng

Chợt ấm lên, bóng ai đợi đi cùng…

Tranh của họa sĩ Lê Trần Thanh Thủy

Chiều quấn quýt bên vườn xoài, hái trộm

 

Trộm tình em, đánh cắp giấc mơ xa

Biết lời hẹn đâu có là vĩnh quyết

 

Bao lớp sóng đời, xô đẩy lần qua

Xa xôi lắm, ký ức ngày ly biệt

Cứ theo anh, trong nỗi nhớ thật thà…

 

Khi người ta học đến một mức độ nào đó

 

Thì mới biết là mình ngu dốt

Sự thật bao giờ cũng đơn giản hiển nhiên

 

Trong dòng chảy cuộc đời từ góc cạnh khởi nguyên

Cứ ngỡ cái gì mình cũng biết, lỡ một thời bồng bột

Có hay không một lối sống tật nguyền?

         

LÊ THANH HÙNG

(BẮC BÌNH – BÌNH THUẬN)

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *