Em gấp vội trang đời, tuổi bốn mươi// Gói dĩ vãng trong cái nhìn trúc trắc/ Miền ký ức, đan cài thưa nhặt// Đẫm một màu trăng năm cũ trêu ngươi/ Lơ đãng gió lay tấm màn trống trải/ Đổ xuống thềm sương từng giọt khóc cười

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Em không nói gì về những ngày không nhau
Cứ lặng lẽ trong tình yêu trở lại
Đằm thắm hơn hương ngày con gái
Đẫm mộng hồn trăng, suốt một cõi đam mê
Người ta nói, tóc mai sợi dài sợi ngắn
Vướng víu đời nhau, giăng khắp lối đi về…
Bến thời gian, khoả lấp dấu chân em
Trên bãi vắng, cứ dùng dằng dợm bước
Nghe ký ức trôi theo chiều sóng ngược
Biết gửi gì về phía biển khơi xa
Ai đó có bình yên trên đảo nhỏ
Vạt nắng tím loang tan nỗi nhớ thật thà

Từ khi thấy cho đến hiểu được sự kiện
Để chứng minh và giải quyết sự kiện
Là những hố sâu, tầng nấc cách vời
Từng cảm giác biến động, khi cái nhìn thay đổi
Để dò dẫm, trong điểm mù xã hội
Cố kết niềm tin, bước qua từng khe hở cuộc đời
Em gấp vội trang đời, tuổi bốn mươi
Gói dĩ vãng trong cái nhìn trúc trắc
Miền ký ức, đan cài thưa nhặt
Đẫm một màu trăng năm cũ trêu ngươi
Lơ đãng gió lay tấm màn trống trải
Đổ xuống thềm sương từng giọt khóc cười
LÊ THANH HÙNG
(BẮC BÌNH – BÌNH THUẬN)