Mình đã già thật rồi// Khi không thể làm được những điều mơ ước nữa/ Chỉ lấy ước mơ này thực hiện ước mơ khác mà thôi// Chợt nhớ, chợt quên những lời đoan hứa/ Khoả lấp nhịp đời bằng tiếng vọng ngày xưa/ Giận dỗi quanh co, sau một cuộc đôi hồi

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Giọt nước mắt em rơi
Nghệch bảng đèn quảng cáo
Hình như có một chút gì gượng gạo
Trong lời chia tay, sao ngắc ngứ rối bời
Biết không thể giữ em được nữa
Sao ngoảnh mặt lại nhìn, đôi mắt đen ngân ngấn nước – người ơi…
Nhẹ nhàng thôi, một vạt nắng mong manh
Trước khoảnh sân nhà em, rơi lấp lánh
Khép chặt tuổi năm mươi trong chiều nghiêng sắc lạnh
Tiếng chuông gió khua lanh canh, như trêu của để dành
Em ngoảnh mặt, nhoẻn cười dường như vội lắm
Tóc xoã lưng chừng… còn rờ rỡ óng xanh
Đường về mỗi chiều, chân lại vướng cỏ may
Sao không vá lành một đoạn tình dang dỡ?
Em tỉ mẩn gỡ từng nắm cỏ
Đã có sợi nào rơi lọt kẽ tay
Hoang mang bước, chiều nghiêng nắng cạn
Em đắn đo, nhẩm đếm dấu ngày…
Mình đã già thật rồi
Khi không thể làm được những điều mơ ước nữa
Chỉ lấy ước mơ này thực hiện ước mơ khác mà thôi
Chợt nhớ, chợt quên những lời đoan hứa
Khoả lấp nhịp đời bằng tiếng vọng ngày xưa
Giận dỗi quanh co, sau một cuộc đôi hồi
LÊ THANH HÙNG
(BẮC BÌNH – BÌNH THUẬN)