Thơ 1-2-3 Lê Thanh Hùng: Loay hoay trong ký ức hanh hao

Có những cái đã mất, mà không thể tìm lại được// Loay hoay trong ký ức hanh hao/ Mình đã già, chỉ còn lại những lời khuyên làm vốn// Nói thì chưa chắc là đúng, nhưng cũng không sai/ Lúc nhớ lúc quên, hình như có chút gì lẫn lộn/ Khi đem thời của mình áp vào cuộc sống mới hôm nay

Nhà thơ Lê Thanh Hùng

Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

 

Nghe nói có em về nơi đó

 

Sao cứ bần thần day dứt khôn nguôi

Vườn táo ngày xưa đương mùa chín đỏ

 

Nhưng đã nhạt nhòa, trôi đâu mất những ngày vui

Anh vẫn biết em, đường tương lai đang để ngỏ

Chỉ tiếc có một điều, trên đó không có anh

Có những cái đã mất, mà không thể tìm lại được

 

Loay hoay trong ký ức hanh hao

Mình đã già, chỉ còn lại những lời khuyên làm vốn

 

Nói thì chưa chắc là đúng, nhưng cũng không sai

Lúc nhớ lúc quên, hình như có chút gì lẫn lộn

Khi đem thời của mình áp vào cuộc sống mới hôm nay

 

Em đã tìm được bên chân chiều                                          

 

Bao nhiêu điều có thể

Sao lại còn đắn đo như thế

 

Cứ bồn chồn, lơ đễnh ngó đăm chiêu

Một lời yêu, rớt bên trời gió lộng

Chếnh choáng hoàng hôn, vạt nắng đổ hồng diều

 

Có một bữa em ngồi hong tóc xõa

 

Mờ tối khoảnh sân, lồng lộng gió rối chiều

Chợt đài báo, không khí lạnh tràn về nơi ấy

 

Lặng lẽ một mình, nỗi nhớ quạnh hiu

Thương cây lúa oằn cong trong mưa dầm tháng bảy

Nơi đó, giờ đây biết có lạnh một triền chiều…

         

LÊ THANH HÙNG

(BẮC BÌNH – BÌNH THUẬN)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *